XtGem Forum catalog
Nghịch Ngợm Cổ Phi

Nghịch Ngợm Cổ Phi

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323494

Bình chọn: 10.00/10/349 lượt.

a công chúa Long Phù Nguyệt, linh hồn kia màu đỏ nhạt.

Nói cách khác, đó là oán hồn!

Oán hồn kia giật mình nhìn Hoa Bão Nguyệt một chút, lại nhìn nhìn xuống phía dưới Long Phù Nguyệt đang đau đớn sinh con, đột nhiên rít lên từng tiếng: “Tại sao ả ta vẫn chưa chết? Đồ chết tiệt!” Lao mình xuống phía dưới! Mười ngón tay giơ ra, tóc đen bay lượn trong không trung. Muốn bắt Long Phù Nguyệt lần nữa.

Nàng ta vừa mới vọt tới được một nửa, thì bịch một tiếng, giống như vừa đụng vào một cái gì đó rất cứng.

Chợt nghe thấy tiếng vù vù, giống như là có rất nhiều ong vò vẽ đang bay trong đầu.

Hoa Bão Nguyệt lạnh lùng đứng ở bên cạnh nàng ta: “Chỉ bằng sức của một oán hồn nho nhỏ mà muốn phá bỏ kết giới của Hoa Bão Nguyệt ta! Ngươi thật đúng là không biết tự lượng sức mình!”

“Ngươi……Ngươi là ai?”Long Vương phi như muốn nhảy dựng lên, nhưng không ngờ hai chân giống như bị định trụ, hoàn toàn không nhúc nhích được. Nàng ta liều mạng giằng co.

Hoa Bão Nguyệt sờ sờ mũi, cười một tiếng liền trở thành tuyệt sắc: “Ta____Chính là, người gặp người thích, hoa gặp hoa nở, xe gặp xe nổ- Hoa Bão Nguyệt. Không cần phải yêu anh, đó chỉ là truyền thuyết……….”

Hoa Bão Nguyệt bình thường xem không ít những thứ linh tinh trên mạng, đối với Internet rất tinh tường, lúc này kiềm lòng không được bèn nói ra, vẻ mặt trong lúc đó, quả thực là rất ngứa mắt.

Công chúa Long Phù Nguyệt không biết miệng hắn đang nói bậy bạ cái gì đó, nàng ta giãy nhưng không ra được kết giới của Hoa Bão Nguyệt, lửa giận trong lòng càng tăng.

Trên người nhan sắc đã muốn biến thành màu lửa đỏ: “Ai cần ngươi lo việc nhàn rỗi chứ? Thả ta ra, mau thả ta ra!”

Hoa Bão Nguyệt đưa ngón tay lên: “Ai, cô bé này, ngươi hại đứa nhỏ nhà người ta chết non, vậy mà oán khí còn lớn như vậy. Thật không ngoan.”

Mười ngón tay gập lại, một đạo ánh sáng từ trong tay hắn bắn ra, lập tức bao vây lấy tiểu công chúa Long Phù Nguyệt.

Ánh sáng kia chậm rãi thu nhỏ lại, vô số ánh sáng vàng xoay tròn.

Oán khí trên người từ hồng đậm dần dần trở nên nhạt hơn, rốt cuộc hoá thành một thân ảnh màu trắng.

Hoa Bão Nguyệt cười hì hì nói: “Hắc bạch vô thường tới tìm ngươi đó. Ngươi nhìn xem, có phải họ tới đón ngươi không?”

Trên bầu trời đen hiện ra hai một đen một trắng, lờ mờ, không rõ tướng mạo.

Thân ảnh màu đen bay tới, cổ tay vung lên, một chiếc xích sắt bay tới cổ tiểu công chúa Long Phù Nguyệt.

Nhìn kĩ một chút sắc mặt nàng ta, thở một hơi nhẹ nhõm: “Lần này cuối cùng cũng không bắt sai…..”

Thân ảnh màu trắng chắp tay: “Đa tạ. Nga, đúng rồi, ấy Linh tịch kia dường như có chút nguy hiểm, ngài có muốn. . . . . .”

Hắn đang muốn hỏi ‘muốn trở về không’

Hoa Bão Nguyệt biến sắc: “Nàng gặp nguy hiểm? Ta sẽ trở về!”

Tung luân hồi bàn, thân ảnh của hắn ở thế giới này nháy mắt đã biến mất.

Trời ạ, sao không ai nói cho nàng biết, đẻ non cũng khó sinh như vậy?

Nàng đau muốn chết!

Cục cưng đáng thương, chắc là không muốn rời khỏi thân thể mẹ, khiến nàng thân đau mà tâm cũng đau, nước mắt tuôn xuống như mưa.

Nàng cắn chặt răng, liều mạng dùng sức.

“Cố lên, cố lên, đã thấy cái đầu. A, ra rồi!”

Long Phù Nguyệt chỉ cảm thấy đau đến cực hạn, hét lên một tiếng chói tai. Chỉ cảm thấy trong bụng trống vắng.

Toàn thân giống như bị nghiền nát, không chịu đựng nổi. Hấp hối nằm ở trên giường, cố gắng mở to hai mắt, giọng nói khàn khàn: “Đứa nhỏ, đứa nhỏ như thế nào……Thế nào? Nam tử hay nữ tử?”

Bà đỡ quỳ trên mặt đất không dám ngẩng đầu: “Khởi bẩm….Khởi bẩm Vương phi, dạ, là nữ tử. Đáng tiếc, do sinh thiếu tháng, nên đứa nhỏ đã…..Xin Vương phi nén bi thương.”

Tuy rằng đã sớm chuẩn bị tâm lí, nhưng trực tiếp nghe tin dữ này, Long Phù Nguyệt thấy trước mắt tối sầm, gần như ngất đi. Nàng nhắm nghiền đôi mắt.

Nữ nhi của nàng……..ô ô

Nước mắt như dòng suối nhỏ theo khoé mắt chảy ra.

“Phanh!” Cửa phòng bỗng nhiên bị một lựa lớn đẩy ra, mang theo một luồng gió lạnh, một bạch y nhân nhanh như gió tiến vào!

Phía sau truyền đến từng tiếng thị nữ bối rối la lên: "Vương gia, Vương gia, ngài không thể đi vào, rất xui. . . . . ."

Đầy phòng toàn mùi máu tánh, trên chăn, trên quần áo. Khắp nơi là từng mảng từng mảng vết máu. . . . . .

Bà đỡ trong tay đang cầm một thau đựng đứa bé xấu số, cũng không nhúc nhích ——

Phượng Thiên Vũ trước mắt tối sầm, hắn vẫn là ——

Đã tới chậm! Hoàn toàn đã muộn!

Phượng Thiên Vũ chỉ cảm thấy tử vong bóp chặt yết hầu, nháy mắt đó, trước mắt toàn một mảnh màu đỏ!

Long Phù Nguyệt bị âm thanh phá cửa đó làm kinh hoàng, nàng vừa mới mở to mắt, lại cảm thấy vô hạn sát khí cùng áp bách theo bốn phương tám hướng tràn đến, dày đặc giống như một tấm lưới quấn chặt lấy nàng.

Khuôn mặt tuấn tú quỷ mị xuất hiện ở trước mắt.

Trên gương mặt này tràn đầy sát khí phẫn nộ tới cực điểm , hai tròng mắt đỏ bừng.

Đại Vũ Mao? !

Trong lòng Long Phù Nguyệt cũng không biết là vui hay là bi thương, nước mắt lại chảy không ngừng.

Há miệng thở dốc, đang muốn nói chuyện, chợt thấy cổ căng thẳng, Phượng Thiên Vũ bàn tay đã hung hăng đem nàng nhắc tới: "Long Phù Nguyệt! Ngươi điên rồi!"

Than