
ng.
Phượng Thiên Vũ sững sờ một chút, sắc mặt tái nhợt trông như muốn doạ người.
Chưa kịp phản ứng.
Long Phù Nguyệt bỗng nhiên hét một tiếng chói tai.
Thì ra gian phòng này là phòng khách ở lầu hai, nơi nàng vừa chạy tới chính là đầu cầu thang ở lầu hai.
Vì dùng sức hơi lớn, nên cánh tay áo bị rách, nàng rốt cuộc không giữ thăng bằng được, nhanh như chớp lăn xuống cầu thang.
Mơ mơ hồ hồ, nàng chỉ kịp kêu một tiếng: “Mẹ……….”
Phượng Thiên Vũ kinh hoàng, gần như là bản năng.
Thân hình lập tức nhanh như chim yến, động tác nhanh như tía chớp.
Long Phù Nguyệt vừa mới lăn xuống ba bốn bậc thang, đã bị hắn chặn lại.
Bế lên!
Gần như chỉ nháy mắt, hắn đã bế nàng trở về gian phòng vừa rồi.
Sắc mặt Long Phù Nguyệt trắng bệch, mắt nhắm chặt, hôn mê bất tỉnh.
Phượng Thiên Vũ lắp bắp kinh hãi, thân thể của nàng sao bỗng nhiên lại yếu như vậy, mới lăn hai cái, cư nhiên đã ngất đi?
Đem nàng đặt ở trên giường, ngồi sau nàng, vì nàng thôi máu quá cung.
Qua thật lâu, thân mình Long Phù Nguyệt khẽ run lên, chậm rãi mở to mắt…………
…………………….
Long Phù Nguyệt vừa ngã xuống đất. Bên tai liền vang lên một thanh âm: “Phù Nguyệt, trở về đi, Phù Nguyệt, trở về đi.”
Thanh âm kia nghe như nước suối róc rách trên đỉnh núi, tựa hồ cách thiên sơn vạn thủy, nhưng lại dị thường rõ ràng.
Mẹ! Thanh âm kia dĩ nhiên là của mẹ!
Long Phù Nguyệt trong lòng run lên bần bật, thất thanh kêu lên một tiếng.
Tiếp theo thân thể dường như trở lên tê liệt vì đau đớn.
Nàng hét to một tiếng, cảm giác như thân thể mình nhẹ nhàng bay lên!
Theo bản năng nàng cúi đầu nhìn xuống, không khỏi hoảng sợ mở to hai mắt.
Trên cầu thang thân thể của mình còn đang lăn lộn, vậy mà linh hồn của nàng lại thoát khỏi thân thể, tự do bay về phía xa.
Bên trong khoé mắt, nhìn thấy Phượng Thiên Vũ vội vàng chạy xuống, ôm lấy thân thể của chính mình, mà có một đạo bạch quang khác tiến đến tiếp nhận thân thể kia…….
Đừng! Đừng mà!
Long Phù Nguyệt kinh hoàng hét to lên, nhưng nàng há to mồm, lại không nói ra tiếng.
Trong lòng quýnh lên, trước mắt tối sầm, sau đó không biết gì nữa.
“Phù Nguyệt, Phù Nguyệt, con tỉnh rồi, con ngoan, con đã tỉnh……….”
Trong tiếng ồn ào hỗn loạn, bên tai Long Phù Nguyệt truyền đến từng tiếng gọi.
Thanh âm kia êm ái lại ôn nhu, nàng hốt hoảng khi nhớ lại lúc đến trường, mỗi khi nhàn hạ, mẹ cũng sẽ ở bên giường gọi nàng như vậy…………..
Đợi chút! Mẹ?!
Long Phù Nguyệt chợt chấn động, mở mắt.
Đập vào mắt đều là đồ vật ở hiện tại.
Ti vi, computer, sô pha, giường gỗ, trên giường có mấy búp bê, gấu bông. Trên tường đối diện còn có tấm áp phích của bộ phim đã được công chiếu…..
Đây là gian phòng của nàng!
Phòng ngủ của nàng ở hiện đại!
Mẹ của nàng đang ngồi cạnh nàng.
Mà ba, anh trai, còn có ông nội, bà nội đều ngồi ở trên sô pha cách đó không xa.
Thấy nàng mở to mắt, đều chạy lại.
“Phù Nguyệt, con đã trở lại.”
“Bảo bối, làm bà nội sợ muốn chết.”
“Cháu gái ngoan, con cảm thấy sao rồi?”
Mọi người đều thực kích động, tất cả nếp nhăn trên mặt của ông bà đều giãn ra. Hiển nhiên là rất vui mừng.
Long Phù Nguyệt hoàn toàn ngây dại!
Làm sao có thể? Nàng làm sao có thể trở về? Diêm Vương lão nhân không phải đã nói thi thể của nàng đã bị hoả táng rồi sao? Sao nàng có thể sống lại?
Suy nghĩ trong đầu nàng cứ loạn cả lên, không thể tin được liền đưa tay ra: “Mẹ, ba, anh trai, ông nội, bà nội…….Chuyện gì đang xảy ra? Con, con không phải là nằm mơ chứ?”
Nước mắt mẹ trào ra.
“Phù Nguyệt, con ngoan à, đây không phải là nằm mơ, con của mẹ, cuối cùng con cũng đã trở về, trở về là tốt rồi…….”
Trong lòng Long Phù Nguyệt hỗn loạn: “Không, không phải con đã chết sao? Tại sao………Tại sao lại sống lại? Gương đâu? Mau lấy gương.”
Anh trai của nàng Long Phù Hiên đưa cho nàng một cái gương: “Phù Nguyệt, thân thể mới này của em chưa thể dùng được, đây là hai năm qua chúng ta thực vất vả mới có thể tìm được, cùng từ trường với em…….”
Long Phù Nguyệt nghẹn họng trân trối nhìn người trong gương.
Trong gương cũng có một đại mỹ nữ xinh đẹp đang nghẹn họng trân trối nhìn nàng.
Trời! Long Phù Nguyệt đặt tay lên trán! Đây không phải là nàng! Đây không phải là nàng!
Trời mới biết nàng là ai!
Long Phù Nguyệt liền túm lấy tay của mẹ: “Mẹ, nói cho con biết, chuyện gì đang xảy ra?”
Nàng có cảm giác như muốn điên lên.
Mẹ nàng vỗ vỗ tay nàng: “Phù Nguyệt, đừng có gấp, mẹ sẽ từ từ kể cho con nghe.”
Thì ra sau khi nàng bị tai nạn xe cộ chết đi, mẹ cuả nàng nghe được tin tức này, thoáng chốc ruột gan đứt ra từng khúc, đã ngất đi nhiều lần. Không tin rằng con gái của mình cứ như vậy mà biến mất không thấy.
Bà khóc ngày, khóc đêm, gần như muốn khóc mù đôi mắt.
Ông nội, bà nội, tất nhiên cũng cực kì thương tâm.
Ông nội của Long Phù Nguyệt là đại cổ sư, vì thế không tiếc sử dụng Cấm thuật ____ Thuật hoàn hồn.
Nhưng mà đây là thuật chống lại ý trời, cho nên cực kì hao tổn tu vi, nếu làm không tốt chẳng những không cứu được người, mà người dùng thuật có thể bị hồn phi phách tán.
Cho nên thuật này chính là Cấm thuật đầu tiên. Hầu như không người tu đạo