Teya Salat
Nghịch Ngợm Cổ Phi

Nghịch Ngợm Cổ Phi

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323890

Bình chọn: 10.00/10/389 lượt.

hồn thuật để triệu ngươi trở về, chứ không có biện pháp nào đưa con trở lại đó……….”

Phốc! Long Phù Nguyệt ngồi phịch xuống!

Trở lại không được?! Trở lại không được?!

Chẳng lẽ cứ như vậy mà quên đi?

Tất cả trí nhớ đã khôi phục, hiện tại tuy rằng nàng còn bực bội, hận không thể cắn Phượng Thiên Vũ vài miếng, nhưng nàng vẫn thương hắn như cũ, không thể bỏ hắn xuống được……..

Chẳng lẽ tất cả cứ như một nhát đao chia làm hai mảnh như thế?

Hắn và nàng không bao giờ có thể gặp nhau nữa rồi!

Tâm bỗng nhiên trở nên đau đớn, rối rắm không biết làm sao.

Mí mắt khép hờ, nước mắt cứ như vậy mà trào ra.

Phượng Thiên Vũ, chẳng lẽ tình duyên giữa ta và ngươi lại mỏng như thế?

Ngươi nói không bao giờ để ta đi, nhưng nay ta và ngươi cách nhau không chỉ bởi thiên sơn vạn thuỷ. Đó là hàng vạn năm!

Trong lòng cảm thấy đau đớn, vô lực, mờ mịt, tuyệt vọng, cứ như vậy mà chạy thẳng lên não.

Nàng cùng thân thể này rốt cuộc chưa hoàn toàn phù hợp, lúc này thất vọng cùng cực, khí huyết dâng lên, ‘phụt’ một tiếng phun ra một ngụm máu. Trước mắt tối sầm, lại hôn mê bất tỉnh…………

***************

Trong khách điếm thành Vân Hà.

Phượng Thiên Vũ truyền cho Long Phù Nguyệt một ít nội lực, cuối cùng nàng cũng chậm rãi mở to mắt.

Phượng Thiên Vũ thở phào nhẹ nhõm: “Phù Nguyệt, nàng đã tỉnh? Nàng cảm thấy như thế nào?”

Đôi mắt của nàng còn có chút mơ màng, nghe thấy Phượng Thiên Vũ nói chuyện, liền chấn động mạnh, quay ra phía sau thấy Phượng Thiên Vũ, liền mở to đôi mắt. Thân mình rụt mạnh về phía sau: “Ngươi……….Ngươi……..Ngươi chính là Chiến thần Tu La?”

Khuôn mặt nàng khiếp sợ như không tin vào mắt mình, giống như là thấy điều gì khủng bố nhất trên đời, thân mình không nhịn được lại co lại, lui ra phía sau: “Đừng! Đừng mà.....”

Phượng Thiên Vũ ngẩn người, nha đầu kia đang nói linh tinh gì vậy? Đang đùa giỡn sao? Nhưng khi nhìn nàng, lại thấy nàng không giồng như đang làm bộ.

Hắn liền cầm lấy tay nàng: “Phù Nguyệt, nàng làm sao vậy?”

Long Phù Nguyệt bị hắn cầm lấy tay, liền liều mạng rụt lại: “Ngươi buông, ngươi buông ra! Ngươi……….Ngươi là ác ma! Ngươi là đại ác ma!”

Phượng Thiên Vũ trong lòng đau xót, đưa tay ra, ôm nàng vào trong ngực: “Phù Nguyệt, Phù Nguyệt, xin lỗi, xin lỗi, là ta không tốt, nàng đánh ta cũng được, mắng ta cũng được, ta đều chịu cả, chỉ cần đừng rời ta mà đi………Để cho ta dùng cả đời để bù đắp lại từng sai lầm………..”

“Bù lại sai lầm?!”

Thân mình Long Phù Nguyệt run cả lên, tựa hồ bị dọa sợ không nhẹ, cũng tức giận không nhẹ. Ở trong lòng hắn liều mạng dãy giụa: “Buông, tên ác ma này! Ngươi là ma quỷ, là ma quỷ giết người không chớp mắt!”

Nàng ở trong lòng liều mạng đánh hắn, tiếc là khí lực của nàng hoàn toàn không bằng Phượng Thiên Vũ, cũng không thể thoát khỏi ngực của hắn.

Phượng Thiên Vũ ôm thật chặt lấy nàng, thở dài một tiếng, cúi đầu xuống hôn nàng thật sâu.

Long Phù Nguyệt thân mình cứng đờ, hai mắt mở to. Khuôn mặt khiếp sợ cùng mê man.

Phượng Thiên Vũ kịch liệt ôm và hôn, khiến tâm nàng cảm thấy kinh hoàng, thân mình chậm rãi lụi xơ……………

Hắn là vị hôn phu của nàng, nếu không phải có chiến tranh, nàng đã là vợ của hắn.

Phượng Thiên Vũ vang danh khắp thiên hạ, khiến các cô gái trong thiên hạ luôn mơ ước, trong những năm tháng khi nàng ở Đoạn Thanh, cũng từng tưởng tượng tới bộ dạng của phu quân tương lai. Tuy rằng cho tới bây giờ chưa từng gặp mặt hắn, nhưng nàng tâm cũng đã âm thầm đặt hết ở trên người hắn. Chỉ còn chờ thời điểm vừa đến, nàng liền gả đi, làm tân nương của hắn.

Nhưng ____Chiến tranh đã hoàn toàn xé tan giấc mộng của nàng! Là hắn, là hắn mang binh đến tiêu diệt quốc gia của nàng!

Nàng vĩnh viễn không quên được ngày đó, ngày cửa thành bị phá, hoàng cung Thiên Cơ quốc trở nên rối loạn, mọi người đều chạy trối chết.

Nàng cũng hoá trang thành tiểu thái giám chạy ra ngoài. Nhưng không ngờ ngay chính điện đã đụng phải hắn!

Nàng cũng là lần đầu tiên thấy vị Chiến thần trong truyền thuyết này, cũng là vị hôn phu, quả nhiên giống như lời đồn đại vậy, tuấn mỹ tuyệt thế, nhưng cũng tàn nhẫn như ma quỷ.

Hắn vung tay lên, liền có vô số binh sĩ lại đây đem đám thái giám, thị vệ đang chạy loạn toàn bộ bắt hết. Đương nhiên cũng có phản kháng, nhưng những phản kháng này đều bị giết chết, máu, bắn tung toé đầy đất, chung quanh toàn là xác chết……..

Nhóm ca ca của nàng cũng bị bắt hết, không có người nào là đối thủ của chiến thần Tu La này. Chỉ có huyết hoa ở trong hoàng cung cứ tràn ra một đoá lại một đoá ………

Bởi vì nàng cải nam trang, cho nên nhốt cùng cùng ca ca và một ít thái giám thị vệ. Vốn nghĩ làm tù binh thì có thể tránh được một kiếp, nhưng không ngờ làm tù binh chưa tới một canh giờ, bọn họ liền bị đuổi vào giữa Mạc Sầu Hồ……….

Nàng không biết bơi, rơi xuống nước chưa bao lâu liền gặp tai hoạ ngập đầu!

Trí nhớ của nàng ở dương thế đều dừng ở hình ảnh này.

Dư âm cuối cùng vẫn còn, nàng nghe thấy vô số tên bắn lại, âm thanh cuối cùng mà tai nghe được, là tiếng các huynh trưởng kêu la thảm thiết………..

Nàng là Thánh nữ Thiên Cơ quốc, lại không nghĩ rằng cứ chết đi lặng lẽ