
lấy tay của Long Phù Nguyệt kéo đi, Long Phù Nguyệt cũng bất động thanh sắc né tránh, đi về phía trước.
Phượng Thiên Vũ thở dài, biết trong lòng nàng hiện tại còn có vị trí của Cổ Nhược , nhất thời khó có thể nhận mình. Liền cũng không miễn cưỡng nàng nữa.
Hai người ở sườn đồi gần đó đảo vòng vo một vòng lớn, vẫn như cũ nhìn không thấy bóng dáng Cổ Nhược cùng hai hồ ly kia.
Phượng Thiên Vũ thậm chí dùng thiên lý truyền âm thuật để kêu gọi Cổ Nhược, thiên lý truyền âm thuật này mặc dù không thể truyền âm ngàn dặm, nhưng đây là dùng nội lực phát ra, chung quanh vài chục dặm cũng có thể nghe được.
Nhưng hắn hô lên một lần lại một lần, chung quanh như trước một chút động tĩnh cũng không có.
Chẳng lẽ hắn ở phía trên đã xảy ra chuyện?
Long Phù Nguyệt rốt cuộc thiếu kiên nhẫn, trông mong nhìn Phượng Thiên Vũ: “Nếu không, ngươi trở lên đi trên đó xem thử đi.”
Phượng Thiên Vũ chau mày nói : “Cánh rừng này rất quỷ dị, ta để nàng ở trong này cũng không yên tâm. Xuống thì dễ dàng đi lên rất khó, nếu để cho ta ôm nàng đi lên đã có thể rất khó khăn.”
Long Phù Nguyệt nhìn chung quanh, chung quanh hoa nở rực rỡ, cùng với khu rừng đào bình thường không khác biệt gì lắm.
Nàng cười nhẹ một tiếng: “Đây là rừng đào bình thường mà, có cái gì quỷ dị chứ? Cho dù có động vật hung mãnh gì, lấy công phu hiện tại của ta cũng có thể đối phó được mà.”
Phượng Thiên Vũ dường như không yên tâm như vậy: “Vậy nàng ở chỗ này ngoan ngoãn chờ, đừng đi bất cứ đâu nhé.”
Lại cởi xuống bội kiếm trong thắt lưng: “Cầm đi.”
Long Phù Nguyệt sửng sờ một chút, biết thanh kiếm này là thần binh lợi khí của hắn, bình thường sẽ không rời khỏi người.
Nàng khoát tay áo: “Quên đi, ta cũng có binh khí vậy. . . . . .”
Từ trong lòng lấy ra một thanh Nga Mi kiếm: “Ta dùng thứ này phòng thân như vậy đủ rồi. Kiếm của ngươi tự ngươi mang theo đi, có lẽ nói không chừng phía trên có tình huống gì cần ngươi đánh nhau. . . . . .”
Khuôn mặt tuấn tú của Phượng Thiên Vũ trầm xuống, cứng rắn nhét thanh bảo kiếm vào trong tay Long Phù Nguyệt: “Cho nàng cầm thì cứ cầm đi! Tiếp tục dong dài ta sẽ không đi lên tìm sư huynh nàng đó!”
Một câu thành công làm cho Long Phù Nguyệt ngậm miệng, nhận lấy bội kiếm của hắn.
Phượng Thiên Vũ lại nhìn cảnh trí bốn phía một chút, xác định không có gì nguy hiểm. Thế này mới xoay người, lướt bay lên, nhanh như chim bay, bay vút ở vách núi đen, đảo mắt cũng chỉ còn lại có một cái chấm đen nhỏ.
Long Phù Nguyệt ở dưới này nhìn trông , mắt thấy thân ảnh của hắn biến mất trong đám mây mù trên đỉnh đầu.
Nàng không dám đi loạn, sợ bọn họ trở về tìm không thấy mình, ở ngay tại chỗ ôm kiếm của hắn ngồi xuống, kiên nhẫn chờ.
Sống một ngày bằng một năm! Long Phù Nguyệt cuối cùng nếm được cái gì gọi là sống một ngày bằng một năm.
Nàng quả thực có thể cảm nhận được một phút một giây trôi qua chậm chạp như một năm!
Mỗi một phút tựa hồ cũng dài lâu như vậy, làm cho trái tim nàng bất ổn, lung lay không ngớt.
Nàng đợi ước chừng hơn một canh giờ, nàng trông mong ngửa đầu nhìn, cổ cũng đã mòi nhừ, lại nhìn không thấy một người xuống dưới.
Nàng chờ sốt ruột đến không chịu nổi.
Đại sư huynh rốt cuộc làm sao vậy? Đụng phải cái gì ngoài ý muốn? Vì sao ngay cả Phượng Thiên Vũ cũng không xuống đây? Chẳng lẽ phía trên thực sự đại BOSS gì đó, mà bọn họ cũng không phải là đối thủ. . . . . .
Nàng không dám đi xuống tiếp nữa. Chỉ cảm thấy trái tim giống như bị mèo quào, đập dồn dập loạn nhịp, không ngừng.
Bên nàng tai nghe thấy, thanh âm của từng ngọn gió lướt qua ngọn cây, rốt cuộc nghe không thấy bất cứ động tĩnh gì khác.
Lại đợi hơn một canh giờ, nàng rốt cuộc thiếu kiên nhẫn.
Bọn họ vì sao vẫn chưa xuống tới? !
Cho dù một con hồ ly nhảy xuống đây cũng được!
Ô ô ô, ai tới nói cho nàng biết phía trên rốt cuộc xảy ra chuyện gì?
Nàng ngẩng đầu nhìn lên đỉnh núi này, hận không thể biến thành chim để bay lên!
Bọn họ nhất định là gặp nguy hiểm gì rồi! Bằng không bọn họ sẽ không bỏ mình mặc kệ !
“Không được, ta phải đi tìm bọn họ! Dù sống hay chết tất cả mọi người đều ở một chỗ, ta mới không muốn sống một mình đơn độc ở chỗ này!”
Nàng rốt cục nhảy dựng lên, bắt đầu chuyển động quanh vách núi đen, muốn tìm một chỏ gì đó có thể leo lên trên được.
Nàng đi từng bước một về phía trước, vô số hoa đào bay tán loạn dừng ở đầu vai , trên người của nàng. Nàng cũng không thèm hất xuống.
Dưới đất là một lớp màu hồng rực rỡ. Một đôi chân giẫm lên đi, mềm mại, phát ra thanh âm rất nhỏ.
Nàng không dám rời xa vách núi đen, chỉ đi vòng quanh dưới vách núi.
Nhắc tới cũng kỳ, vách núi đen này từ đầu đến giờ thẳng đứng, thẳng từ trên xuống dưới . Một sườn núi hay mỏm đá nhô ra cũng tìm không thấy.
Long Phù Nguyệt cũng không biết đã đi bao lâu, vẫn không tìm được chỗ có thể leo lên .
Lòng nàng nóng như lửa đốt, dưới chân cũng càng chạy càng nhanh. Đến cuối cùng rõ ràng dùng tới khinh công.
Cũng không biết chạy bao lâu, chân của nàng đã chạy chết lặng, nặng nề gần như muốn nâng không nổi .
Nhưng nàng lại không chịu ngừng, vách núi đen này dài như vậy