Old school Swatch Watches
Nghịch Ngợm Cổ Phi

Nghịch Ngợm Cổ Phi

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324145

Bình chọn: 7.5.00/10/414 lượt.

ngửa đầu nhìn trời, cười trống rỗng vô hồn: “Thì ra —— Vẫn là ta tự mình đa tình, Phù Nguyệt, ta sẽ không dây dưa cùng nàng nữa. . . . . .”

Thân thể hắn từ từ trở nên lạnh hơn, ánh mắt cũng chầm chậm khép lại, khóe miệng là một nụ cười thống khổ.

Hắn đã chết!

Sự thật khiến cho nàng cảm thấy thân thể mình trở nên hỏng rồi !

Cái gì cũng nghe không được, cái gì cũng nhìn không thấy , toàn thân tựa như sắp bùng nổ.

Đến tột cùng, nàng đã phạm phải sai lầm lớn đến mức nào!

Môi run run cúi đầu, hôn lên đôi môi đã lạnh dần đi.

Đau lòng như muốn ngã xuống, trời sụp đất nứt cũng chỉ là như thế mà thôi.

“Ta yêu chàng, Vũ Mao sư huynh, thì ra ta vẫn yêu chàng. . . . . .”

Nỗi đau khoan vào tim, xuyên thủng xương cốt như muốn đánh ngã nàng, cuối cùng nàng chính là người bỏ qua hắn. . . . . .

Ánh mắt của nàng như một động sâu đen không thấy đáy, mọi ham muốn sống đều không còn nữa.

Chậm rãi, nàng rút ra bội kiếm Phượng Thiên Vũ đưa. Ánh sáng sắc lạnh của bảo kiếm phản chiếu trên khuôn mặt tái nhợt của nàng.

“Vũ Mao sư huynh, ta đi cùng chàng. . . . . . Ta sẽ không để cho chàng cô đơn .”

Đảo ngược chuôi kiếm, đâm mạnh về phia mình. . . . . .

Một tiếng động vang lên, cánh tay bỗng nhiên tê rần, bảo kiếm trong tay bay ra ngoài.

Nàng mờ mịt mà trống rỗng nhướng mắt, nhìn Cổ Nhược một thân áo trắng . Thì thào: “Vì sao? Vì sao nhất định phải chết một người. . . . . .”

Cổ Nhược vươn tay, như muôn ôm nàng: “Phù Nguyệt, đi theo ta đi?”

Long Phù Nguyệt bước từng bước mạnh thối lui: “Không! Muội không cần. . . . . . Muội muốn ở cùng chàng, muội muốn ở cùng chàng. . . . . .”

Ánh mắt nàng mê loạn, điên cuồng, gần như không còn có thể nghĩ thêm điều gì.

Cổ Nhược thở dài, thân mình lóe lên, ôm nàng vào lòng.

Long Phù Nguyệt đang muốn giãy dụa, liền nghe Cổ Nhược ở bên tai nhẹ nhàng thở dài một hơi: “Muội quá kích động rồi, nghỉ một chút đi.”

Long Phù Nguyệt chỉ cảm thấy cổ mình hơi lạnh, tiếp theo trước mắt tối sầm, hôn mê bất tỉnh.

. . . . . .

Hoa Tích Nguyệt hiện tại vô cùng buồn bực, sau khi nó cùng Cổ Nhược nhảy xuống, đã rơi vào một mảnh rừng hoa đào rực rỡ.

Vừa mới rơi xuống đất, Cổ Nhược liền nhẹ nhàng phất một cái, hất nó rơi xuống đất.

Được rồi, nó thừa nhận trên người ân công rất lạnh, lạnh giống như băng, nhưng nó lại cảm thấy thực thoải mái, thoải mái quả thực không muốn rời đi.

Nó ngồi chồm hổm trên mặt đất, tội nghiệp nhìn hắn, thận trọng lên án: “n công, ngươi làm ta ngã đau.”

Cổ Nhược lại không thèm quan tâm đến lời nó, chú ý bốn phía xung quanh, lông mày khẽ nhíu lại.

Hoa Tích Nguyệt cảm thấy mất mặt, nhưng thật tình nó cũng không để ý là bao, nhìn cánh rừng hoa đàu, hô ‘ Ủa ’ một tiếng: “Bọn họ đâu?”

“Tìm thử xem.” Tiếng nói Cổ Nhược hờ hững, không có bất cứ âm điệu gì. Xoay người đi trước.

Hoa Tích Nguyệt hấp tấp theo phía sau, mê muội nhìn bóng lưng của hắn.

Ánh nắng vàng hờ hững đổ lên một thân áo trắng của hắn, tóc đen tựa sa tanh bay bay trong gió. Phiêu phiêu như người ở chốn thần tiên.

“Haizzz. . . . . .” Hoa Tích Nguyệt nhẹ nhàng thở dài một hơi.

n công so với trước kia trở nên lạnh lùng hơn rất nhiều, chẳng qua nàng vẫn thích!

Một người một hồ ly nhanh chóng dạo quanh một vòng ở chân núi đen, vẫn không tìm thấy bóng dáng của Long Phù Nguyệt và Phượng Thiên Vũ.

“Ủa, bọn họ đi đâu rồi ? Đừng nói là —— Hai người nắm tay bỏ trốn đi?” Hoa Tích Nguyệt lẩm bẩm.

Ánh sáng lóe qua đôi mắt Cổ Nhược, thản nhiên nói: “Bọn họ sẽ không làm vậy .”

Hoa Tích Nguyệt nhìn hắn “Làm sao ngươi biết sẽ không? Tâm sự của vị Phượng Vương kia người có mắt ai cũng nhìn ra. Nếu nói hắn muốn bỏ trốn cùng Long cô nương nhất định có người tin tưởng. . . . . .”

Cổ Nhược liếc mắt một cái: “Bọn họ là bằng hữu của ta, ngươi nói bậy bạ về bọn họ, ta sẽ giết ngươi!”

Thanh âm của hắn bình thản mà lạnh như băng, chậm rãi nói từng chữ từng chữ, lại có áp lực uy hiếp khiến người sợ hãi.

Hoa Tích Nguyệt không tránh khỏi rùng mình một cái, đôi mắt tóat ra vẻ u óan: “n công, thì ra ở trong lòng của ngươi, ta ngay cả bằng hữu cũng không bằng. . . . . .”

Cổ Nhược đang ở đi trước, thân mình ngừng lại một chút, nhưng không quay đầu, thản nhiên nói: “Chúng ta chia nhau tìm đi.”

Hoa Tích Nguyệt sững sờ một chút: “Ta. . . . . . Ta sợ chút nữa ngay cả ngươi cũng tìm không được. . . . . .”

Cổ Nhược nhìn chung quanh, lạnh nhạt nói : “Đừng lo, qua một canh giờ, cho dù chúng ta tìm có ra người hay không, đều gặp lại ở đây.”

Phi thân bay đi, ở mỗi gốc cây đào cột một dãy lụa trắng.

“Ừm, được rồi. . . . . .” Hoa Tích Nguyệt đảo tròn mắt, bỗng nhiên như nhớ tới chuyện gì, móng vuốt ngỏ vuốt cái đuôi dài , lấy ra hai đạo phù .

Nó nhảy lên đặt một đạo phù trong lòng bàn tay Cổ Nhược: “n công, ngươi cầm cái này đi.”

Cổ Nhược nhướng mày: “Đây là cái gì?”

Hoa Tích Nguyệt cười tủm tỉm : “Truyền m Phù, cầm cái này, chỉ cần cách xa nhau không hơn trăm dặm, có thể nghe được thanh âm của đối phương.”

Trong mắt Cổ Nhược hiện lên một chút kinh ngạc, gật đầu: “Được! Tìm ra người thì liên lạc.”

Một người một hồ chia nhau hành