The Soda Pop
Nghịch Ngợm Cổ Phi

Nghịch Ngợm Cổ Phi

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324152

Bình chọn: 9.00/10/415 lượt.

, nàng cũng không tin tìm không thấy một cái dôc nào cả!

Lại đi một hồi, cảnh trí trước mắt bỗng nhiên biến đổi, một mảnh vàng óng ánh, gần như làm hoa mắt người khác.

Nàng ngẩn ngơ, tập trung nhìn vào. Không khỏi mở to hai mắt.

Trước mặt thế nhưng xuất hiện một cánh đồng đầy hoa, vô biên vô hạn, dưới ánh mặt trời lung lay khoe sắc.

Cảnh thật đẹp gần giống như tranh vẽ. Gần như có thể dùng từ kinh tâm động phách để hình dung.

Ta. . . . . . Ta không phải lại xuyên đến nhân vật trong bộ phim nào nữa chứ? Phong cảnh này, . . . . . . phong cảnh này quả thực chính là loại xa hoa nhất trên những bộ phim điện ảnh.

Nàng nhớ rõ khi đó xem phim, tình tiết câu chuyện không nhớ kỹ, nhân vật không nhớ kỹ, lại chỉ nhớ duy nhất cảnh đẹp bên trong đó. Đã từng nghĩ đến, nếu có cơ hội đến vùng quê này chạy một vòng, vậy cũng sẽ không uổng phí khi sống trên cõi đời này.

Lại không nghĩ rằng, những suy nghĩ viễn vông đó nay lại xuất hiện rõ ràng ở trước mắt.

Hoa nở như biển, gió thổi qua như sóng. Trong gió nhẹ hình như có hương thơm nhè nhẹ của hoa bay vào mũi.

Long Phù Nguyệt sửng sốt một lát, nếu như không phải nàng hiện tại có việc gấp phải làm, gần như sẽ nghỉ chân du ngoạn một phen .

Nàng từ đám hoa cỏ đó đi một vòng, phía trước ẩn ẩn truyền đến tiếng động hô quát đánh nhau.

Nàng sửng sờ một chút, trong lòng vui vẻ, trong suốt nửa ngày nay, đừng nói người ngay cả một con chim nàng cũng không thấy nữa.

Lần này nghe được tiếng động đánh nhau, nàng lại giống như nghe thấy được âm nhạc tuyệt vời nhất .

Nhanh chân chạy vội, vội vàng chạy về hướng có thanh âm.

Chạy qua một ngọn núi

Tầm nhìn phía trước đột nhiên trống trải, đầy trời đầy đất vàng óng ánh ở bên trong, có hai bóng người mặc áo trắng quay cuồng đấu tới lúc gấp rút.

Long Phù Nguyệt vừa nhìn thấy hai người kia, nhất thời sửng sốt!

Xoa xoa ánh mắt, lại xoa xoa ánh mắt! E sợ rằng mình sẽ nhìn lầm. Nhưng hai người kia như cũ vẫn là hai người kia, không có…chút nào thay đổi, nàng nhất định không hề nhìn lầm, cũng không hề hoa mắt.

Hai người kia, đúng là Phượng Thiên Vũ cùng Cổ Nhược!

Hai người bọn họ sao có thể đánh nhau? Long Phù Nguyệt trăm mối vẫn không có cách giải.

Cùng lúc đó, một cỗ lửa giận cũng hừng hực bốc cháy lên!

Thì ra hắn chạy đến nơi đây tìm sư huynh đánh nhau!

Lại hại nàng giống một đứa ngốc, ở dưới vách đợi lâu như vậy, gần như muốn sắp điên!

Người kia, luôn miệng nói yêu ta, còn làm ra vẻ thâm tình chân thành, thì ra đều là giả dối!

Hắn không hề nghĩ đến ta ở bên dưới chờ nôn nóng đến mức nào. Suýt nữa trên thế giới này có người chết vì nôn nóng rồi!

Long Phù Nguyệt ngay từ đầu vì lo lắng cho hai người bọn họ sắp chết mất, nhưng bây giờ là lửa giận xông thẳng lên đầu hận không thể đem hai người bọn họ cùng nhau chụp chết!

Nhưng trận đấu này của bọn họ lại khác hẳn với lần trước.

Lần trước tuy bọn họ có đánh nhau, tuy rằng nhìn qua vô cùng hung mãnh, nhưng hai người thủ hạ đều để lại đường sống, sẽ không đánh vào huyệt đạo quan trọng.

Lúc này đây lại giống như là liều mạng!

Ánh sáng trắng lóe ra, binh khí chói mắt, trong tay Cổ Nhược là ngọc tiêu bình thường hắn sử dụng , từng đạo ánh sáng lóe sáng, hướng về các đại yếu huyệt của Phượng Thiên Vũ đánh nhanh-mạnh mẽ.

Mà trong tay Phượng Thiên Vũ lại trống rỗng, bị Cổ Nhược ép từng bước một lui về phía sau. . . . . .

Trong lòng Long Phù Nguyệt nhảy dựng, thế này mới nhớ tới bảo kiếm của Phượng Thiên Vũ ở trong tay mình, trong tay hắn không có binh khí, đánh nhau đương nhiên sẽ vô cùng thua thiệt.

“Đừng đánh, đừng đánh nữa! Tại sao lại đánh nhau? !” Long Phù Nguyệt không dám giống như lần trước xông thẳng vào.

Hai người kia lại không thèm quan tâm đến nàng, đánh nhau càng mạnh mẽ hơn.

Xoẹt ! Một đạo bạch quang hiện lên, trên cánh tay của Phượng Thiên Vũ tăng thêm một vết máu. Máu tươi nhất thời nhuộm đỏ nửa cánh tay.

Long Phù Nguyệt nhìn thấy hết hồn, bất chớt nhớ tới cánh tay phải của Phượng Thiên Vũ còn chưa hoàn toàn khỏi hẳn, hiện tại lại là tay không, đây tuyệt đối là bị vây vào hoàn cảnh xấu.

Trong lòng không khỏi khẩn trương: “Đừng đánh, đừng đánh, đánh như vậy không công bằng! Dừng tay, tất cả dừng tay!”

“Phù Nguyệt, muội hi vọng chúng ta ai thắng? Phù Nguyệt, muội không phải vẫn yêu thích ta sao? Chán ghét tên đăng đồ tử dây dưa này sao? Để cho ta giết hắn rồi, giết hắn rồi hắn sẽ cũng không dây dưa muội nữa.”

Sắc mặt Cổ Nhược bình tĩnh như nước như trước, nhưng lời nói ra lại giống như dao găm, đâm nát tim của Long Phù Nguyệt .

“Tiểu Nguyệt Nguyệt, rốt cuộc nàng thích là ai? Hai người chúng ta, rốt cuộc nàng chọn ai? Cảm tình của ta đối với nàng, chẳng lẽ nàng còn không rõ? Hai người chúng ta lúc này quyết đấu, không phải hắn chết chính là ta vong. . . . . .”

Trên mặt Phượng Thiên Vũ tuy cười cợt nhã , nhưng lời nói ra lại đồng dạng sắc bén cùng mạnh mẽ.

Long Phù Nguyệt lui về phía sau từng bước, mãnh liệt lắc đầu: “Không, không! Các người là sư huynh đệ mà, vì sao nhất định phải liều mạng ngươi chết ta sống? Ta muốn các ngươi đều sống tốt, không ai