Old school Swatch Watches
Nghịch Ngợm Cổ Phi

Nghịch Ngợm Cổ Phi

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324301

Bình chọn: 8.00/10/430 lượt.

ời đỏ bừng, nàng ha ha cười khan vài tiếng: “A, ha ha, thì ra như vậy. Tốt lắm, chúng ta đi thôi. Nhìn xem sư huynh của ta thế nào.”

Hai người lại đi đến ngôi nhà nhỏ ở nghĩa trang.

Lúc này sắc trời đã hẳn, mặt trời vừa mới dâng lên khoảng một sào cao.

Buổi tối âm khí dày đặc trong phòng nhỏ lúc này dưới ánh mặt trời chiếu xuống, cũng đã tan loãng đi rất nhiều.

Cổ Nhược quả nhiên đã tỉnh, giờ phút này khoanh chân ngồi ở trên giường, ánh mắt khép hờ, đang ngồi tĩnh tọa. Long Phù Nguyệt vừa thấy sắc mặt của hắn đã không còn trắng bệch giống đêm qua, trong lòng mừng rỡ, nhào đến: “Đại sư huynh, huynh cuối cùng đã tỉnh! Cảm giác như thế nào? Có phải đã tốt hơn hay không?”

Thân mình Cổ Nhược khẽ run lên một chút, mở mắt, liếc nhìn Long Phù Nguyệt, trong mắt có một chút áy náy: “Phù Nguyệt, đêm qua thực xin lỗi. . . . . .”

Long Phù Nguyệt sửng sờ một chút: “Đại sư huynh, huynh đối với chuyện đêm qua có ấn tượng?”

Cổ Nhược thở dài một hơi: “Chuyện đêm qua Mộc Tây La đều đã nói với ta . . . . . .”

Lại liếc mắt nhìn Phượng Thiên Vũ một cái: “Đêm qua may mắn ngươi tới đúng lúc, bằng không ta đã phạm phải sai lầm lớn.”

Phượng Thiên Vũ cười nhẹ một tiếng: “Có lẽ. Ta chỉ là không nghĩ đến đại sư huynh mất đi thần trí thuật pháp cũng lợi hại như thế, đêm qua ta suýt nữa đã không kiên trì nổi.”

Thân mình Cổ Nhược hơi run lên, nhắm mắt lại: “May mắn chưa phạm phải sai lầm lớn, được rồi, hai người các ngươi đi đi!”

Long Phù Nguyệt bỗng dưng ngẩn ngơ: “Đi? Tại sao muốn để cho ta đi? Đại sư huynh, huynh không quan tâm ta nữa sao?”

Giọng nói của nàng tội nghiệp, giống như chú chó con sắp bị người ta quẳng đi.

Cổ Nhược chậm rãi mở to mắt, đáy mắt lạnh như băng như nước, thản nhiên nói: “Ta vốn là không phải thực sự là sư huynh của muội, ta và muội vốn dĩ một chút quan hệ cũng không có. Ta có thể chiếu cố muội hai năm đã xem như hết lòng quan tâm giúp đỡ rồi, muội còn muốn thế nào?”

Long Phù Nguyệt không nghĩ tới hắn sẽ nói ra những lời nói vô tình như vậy, giật mình ngơ ngác. Gần như muốn khóc: “Đại sư huynh, huynh là đại sư huynh của ta, huynh không thể không cần ta. . . . . .”

Trong mắt Cổ Nhược hiện lên một chút chua xót, hắn khép hờ ánh mắt, thở dài một hơi: “Thiên hạ không có buổi tiệc nào mà không tàn, Phù Nguyệt, ta và muội vốn dĩ chỉ có duyên phận gặp mặt vài lần, hai năm trước muội té xỉu đến ven đường, ta thấy muội đáng thương lại không có chỗ nương tựa, nên mới chứa chấp muội, hiện tại vị hôn phu của muội đã tìm tới, hắn đối với muội một tấm chân tình, ta đem muội giao cho hắn, ta thực yên tâm, muội nên theo hắn đi thôi.”

Long Phù Nguyệt vạn lần cũng không dự đoán được hắn sẽ nói ra như vậy.

Nàng lui về phía sau hai bước, lại dừng lại, nhìn hắn nói: “Huynh. . . . . . Huynh đang gạt ta phải không? Huynh sợ sẽ nhịn không được lại hút máu của ta đúng hay không? Không sợ, ta không sợ, máu của ta còn nhiều mà, nếu máu của ta có thể ức chế độc tính trong cơ thể của huynh, huynh có hút một chút cũng không sao. . . . . .” Mặt Cổ Nhược trầm xuống, lạnh lẽo như sương lạnh, thản nhiên nói: “Ta nghĩ, là Mộc Tây La đã làm cho muội hiểu lầm, máu của muội cũng không phải máu Thánh nữ, đêm qua —— Đêm qua ta trong cơ thể chỉ là độc tính phát tác kịch liệt mới có thể bị lạc bản tính, mà hút máu của muội chỉ do ngẫu nhiên, ngày hôm qua bất cứ người nào bị ta bắt được, ta đều sẽ . . . . . .”

“Vậy —— Theo như lời của Mộc Tây La, độc của huynh chỉ có máu Thánh nữ có thể giải được có phải thật vậy hay không?” Long Phù Nguyệt nhất thời không rõ lời nói của đại sư huynh là thực hay giả, nhịn không được hỏi một câu như vậy.

Cổ Nhược thở dài, khóe miệng lộ ra một nụ cười khổ: “Các đại vu sư từ xưa đến nay đều là chết vì cùng một loại độc, dù sao loại lực lượng này không phải lực lượng người trần gian nên có, cũng xem như —— Xem như là một loại trừng phạt mà con người đã vi phạm phải ý của trời đi. Nếu như có thể dễ dàng phá giải, thì các đại Vu sư thời đại trước đã không dùng tới những cách tà ác như thế này để áp chế chất độc. Sớm phá giải. . . . . .”

“Máu Thánh nữ là như thế nào? Chắc chắn không phải tin đồn vô căn cứ chứ?” Long Phù Nguyệt còn không hết hy vọng.

Cổ Nhược trầm ngâm một chút, thản nhiên nói: “Đó chỉ là lời đồn đãi từ xưa, mà cái gọi là Thánh nữ ở bộ tộc Nuwa sau khi bị giết từ lâu đã không còn tồn tại, nên có thể đến nơi nào để tìm máu của nàng ta? Huống chi cho dù có máu Thánh nữ cũng vẫn không đủ. Còn phải có. . . . . .”

Nói tới đây, bỗng nhiên dừng lại.

Long Phù Nguyệt vội hỏi: “Còn cần có cái gì? Đại sư huynh, huynh nói đi, ta nhất định giúp huynh tìm được.”

Cổ Nhược khẽ lắc đầu: “Quên đi, vô dụng. Mấy thứ kia trong cuộc sống cũng chưa hẳn đã xuất hiện..”

“Huynh không tìm kiếm làm sao mà biết không có? Đại sư huynh ngươi nói đi, nói không chừng ta sẽ giúp huynh tìm được mà.”

Cổ Nhược nhìn nàng một cái, khóe miệng bỗng nhiên lộ ra một tia cười nhạt: “Phù Nguyệt, muội rất không biết trời cao đất rộng rồi, các đại vu sư thời đại trước người nào không mạnh mẽ hơn so với ngươi? Bọn họ cũng dùng c