
ả đời tìm khắp nơi nhưng không được, mà ta cũng đã tìm khoảng sáu bảy năm, nhưng ngay cả bóng dáng vật kia cũng không tìm được qua, huống chi ngươi chỉ mới tập tành bước vào Vu thuật?”
Long Phù Nguyệt ngẩn ngơ, nhưng cho dù như thế nào cũng không chịu phục, cái miệng nhỏ nhắn nhếch lên: “À, cái này cũng chưa biết, có lẽ một ngày kia ta nhân phẩm đại bùng nổ có thể tìm được vật gì đó như lời huynh nói thì sao! Ta luôn luôn là người có phúc tướng mà.”
Cổ Nhược cười khổ một cái, lắc lắc đầu: “Muội không làm được.” Vẫn không nói chuyện Phượng Thiên Vũ bỗng nhiên nói một câu: “Như thế ta thì sao?”
“Ngươi ——” Cổ Nhược cũng hơi hơi sửng sờ một chút.
Phượng Thiên Vũ thong dong cười nói: “Ta không bao giờ thừa dịp người khác yếu ớt, thừa nước đục thả câu, Diệu Bạch sư huynh, huynh thật đúng là đem lòng hiếu kỳ của ta gợi lên rồi. Huynh muốn cái gì nói thử xem, cho dù là kể một câu chuyện thần thoại cho ta nghe, huynh cũng không tổn hại gì. Nói không chừng một ngày kia ta bỗng nhiên sẽ tìm được vật đó thì sao.”
Cổ Nhược nhìn hắn một cái, trầm ngâm một chút, thở dài một hơi: “Nói cho ngươi nghe cũng là vô phương, vật kia chính là Thận châu.”
“Thận châu?” Đầu lông mày Phượng Thiên Vũ nhướng cao, cười khổ một tiếng: “Đây thật đúng là một câu chuyện thần thoại.”
Long Phù Nguyệt có chút buồn bực nhìn hắn: “Vũ Mao sư huynh, ngươi có biết Thận châu này?”
Phượng Thiên Vũ khẽ gật đầu: “Ta nghe truyền thuyết xưa tương truyền, trong biển có một loại Long ba ba (nửa rùa nửa rồng), tu luyện vài ngàn năm sẽ vứt bỏ xác hóa rồng mà đi, mà nơi cái xác nó để lại, bên trong có một hạt châu kia gọi là Thận châu, nghe nói ăn vào còn có thể trường sinh bất lão.”
Long Phù Nguyệt ngẩn ngơ: “Tu luyện vài ngàn năm? Con rùa này xem như là nửa thần tiên, mai rùa của nó nhất định giấu ở địa phương ít ai lui tới . . . . . .”
Cổ Nhược thản nhiên nói: “Đây chỉ là truyền thuyết xưa mà thôi, rốt cuộc có thứ này hay không còn khó nói vô cùng, cho nên —— nhị vị không cần vội vàng.”
Long Phù Nguyệt lại có cảm giác trong giọng nói của đại sư huynh có chỗ nào không đúng, nhất thời lại không thể tìm ra nguyên nhân. Nhớ tới viên Thận châu kia vốn chỉ là một vật hư vô mờ mịt lại ủ rũ: “Còn có biện pháp khác không? Có lẽ có thể sử dụng cái gì khác để thay thế, thí dụ như nhân sâm ngàn năm, hay vạn năm linh chi thảo gì đó, vài thứ kia nghe nói cũng có hiệu quả khởi tử hồi sinh . . . . . .”
Cổ Nhược khẽ lắc đầu: “Đều thử qua rồi, vô dụng.”
Hắn thấy vẻ mặt Long Phù Nguyệt lã chã chực khóc, trong lòng khẽ run lên.
Bỗng nhiên nhìn đến tay của Long Phù Nguyệt, có lẽ là do quá khẩn trương, nên tay Long Phù Nguyệt vô ý thức cầm chặt lấy ống tay áo của Phượng Thiên Vũ.
Trong mắt hắn hiện lên một chút hiểu rõ, thần sắc cũng không có nửa điểm dao động, thản nhiên nói: “Chết sống có số, ta sớm đã thông suốt. Phù Nguyệt, mọi người có mệnh số của mọi người, nửa điểm cũng cưỡng cầu không được, ngươi không cần để ở trong lòng.” Long Phù Nguyệt cắn cắn môi, không nói gì, trong lòng cũng đang âm thầm hạ quyết tâm, có thời gian rời khỏi nhà một chuyến, nói không chừng trời thương, có thể để cho nàng may mắn gặp được viên Thận châu kia. . . . . .
Nàng nhìn chung quanh một chút, đột nhiên hỏi: “A, tiểu hồ ly đâu?”
Vẫn không nói chuyện Mộc Tây La nói : “Các ngươi vừa mới đi ra ngoài không lâu, con hồ ly cũng đi ra ngoài. Không biết đi nơi nào?”
Hắn một câu vừa mới rơi xuống đất, cửa phòng bỗng nhiên bịch một tiếng bị đại lực phá khai, một đoàn trắng núc ních gì đó chạy vội tiến vào.
Đúng là vị tiểu hồ ly kia, khóe miệng của nó còn có một cọng lông gà, cũng không thèm nhìn tới phòng mọi người trong, oạch một tiếng liền chui đến dưới sàng.
Long Phù Nguyệt ngẩn ngơ, thật cẩn thận ngồi xổm xuống, cùng tiểu hồ li kia mắt to trừng đôi mắt nhỏ: “Ngươi lại đi ăn trộm gà ăn? !”
Tiểu hồ ly hắc hắc cười khan hai tiếng: “Ban nãy ta nghe tiếng gáy dị thường hăng hái kia, ta nhất thời nhịn không được, liền. . . . . . Đi ăn vụng hai con gà.”
“Ăn vụng thì ăn vụng, ngươi làm gì phải trốn tránh ở dưới giường này? Hay là —— Ngươi đã để cho chủ nhân con gà phát hiện sao?” Long Phù Nguyệt nhìn vẻ mặt của tiểu hồ ly, không cần nghĩ cũng biết chuyện xảy ra như thế nào.
Úi —— Nói đến đây, tiểu hồ ly ngượng ngùng.
Nó chỉ ăn vụng hai con gà, nhưng nữ chủ nhân nhà đó giống như hung thần ác sát, tay cầm con dao lớn đuổi theo nó bốn năm dặm. Làm hại nó cuống cuồng chạy suýt mất mạng.
Hu hu hu hu, không biết nữ La Sát kia có đuổi tới không. . . . . .
Ý nghĩ của nó chưa kịp nghĩ xong, ngoài phòng bỗng nhiên truyền đến một trận tiếng vang ong ong kỳ dị, thanh âm cực lớn, chấn động toàn bộ phòng ở đều đang rung chuyển.
Long Phù Nguyệt kêu to một tiếng: “Máy bay rơi xuống rồi!”
Phượng Thiên Vũ phản ứng cực kì nhanh, vội vã ôm lấy Long Phù Nguyệt, thân hình khẽ động, liền chạy ra khỏi căn phòng.
Cổ Nhược, tiểu hồ ly, Mộc Tây La theo sát phía sau cũng vọt ra
Trên bầu trời tiếng động vù vù kia càng lúc càng lớn, cực kỳ giống với thanh âm của máy bay bay qua phát ra.
Long Phù Nguyệt