
nhìn lung tung trên bầu trời, chợt thấy hướng Bắc đang có một luồng ánh sáng bạc bay về hướng này nhanh như điện chớp——
Ông trời, sẽ không thật sự là máy bay chứ? ! Thời đại này tại sao lại có thể có máy bay? Chẳng lẽ cả một chiếc máy bay cũng xuyên qua đến đây?
Long Phù Nguyệt chưa kịp nghĩ xong, cũng chỉ trong một cái chớp mắt, chỉ thấy vật màu bạc kia ‘phốc’ một tiếng nện ở phía trên nóc nhà nhỏ. Căn nhà nhỏ nháy mắt sụp xuống, thoáng chốc trong lúc đó, bụi đất tung bay, mù mịt.
Tất cả mọi người đều kinh hoàng, may mắn bọn họ phản ứng rất nhanh, thế này mới tránh được một kiếp.
Long Phù Nguyệt ngơ ngác nhìn căn nhà nhỏ sập xuống. Cái miệng nhỏ nhắn mở to đến mức đủ để nhét trứng vịt kế tiếp.
Không thể nào! Thực sự có phi cơ rơi? Không biết có người gặp nạn hay không. . . . . .
Đợi bụi mù tan hết, Long Phù Nguyệt là người đầu tiên nhảy dựng lên: “Chúng ta đi nhìn xem!”
Tay bỗng dưng căng thẳng, Phượng Thiên Vũ đã đem nàng kéo ra phía sau: “Không được chạy loạn, đi theo ở phía sau ta!”
A, được rồi.
Bên trong cũng không biết có vật gì cổ quái, Long Phù Nguyệt biết bây giờ không phải là thời điểm thể hiện, đành phải đáp ứng một tiếng, ngoan ngoãn đi theo phía sau của hắn.
Đoàn người tiến vào căn nhà đã lung lay sắp ngã.
Trong phòng mọi thứ đã bị phá hủy gần hết, chính giữa phòng có một đại động, trong đại động có hào quang lóe ra.
Chẳng lẽ là có bảo bối? ! Tiểu hồ ly nháy mắt đốt sáng lên hai tròng mắt.
Phủi đất một chút liền thoáng qua.
Đám người Long Phù Nguyệt lòng cũng tràn đầy hiếu kỳ, bước tới.
Trong đại động thậm chí có một cái quả cầu tuyết màu trắng bạc, có hai quả cầu màu lam lớn nhỏ, hơi phát ra ánh sáng.
Mọi người ai cũng không biết đây là vật gì, Long Phù Nguyệt ấp úng nói: “Đây là cái gì? Vẫn thạch? Hay là vật còn lại duy nhất của xác máy bay?”
Tiểu hồ ly bỗng nhiên rít một tiếng, bỗng nhiên chụp một cái đi xuống.
Cùng lúc đó, bên trong quả cầu kia liền vang lên một tiếng, từ bên trong vỡ ra, có một vật màu phấn hồng đang chui ra.
Tiểu hồ ly ôm vật màu phần hồng tròn tròn gì đó mừng rỡ, lăn lộn trên mặt đất. Vật màu hồng phấn kia cũng phát ra tiếng kêu xèo xèo.
Long Phù Nguyệt chợt nhìn thấy tiểu hồ ly đập xuống một cái, còn dọa nhảy dựng, lúc này cẩn thận đánh giá vật đó một chút, bỗng nhiên kêu lên vui mừng một tiếng: “Ôi chao, hồ ly màu hồng phấn!”
Từ tuyết cầu chui ra đúng là một con hồ ly màu hồng, ánh mắt màu tím thật to, trên ánh mắt vẫn còn có hàng lông mi thật dày, phía sau có một cái đuôi to mềm mượt tả hữu đong đưa. Giờ phút này hai hồ ly chụm đầu vào nhau, xèo xèo kêu không ngừng.
“Wow, thật là đáng yêu!” Long Phù Nguyệt xông đến.
Trên đời này lại còn có hồ ly màu hồng phấn, thật là hiếm thấy.
Phấn hồ ly kia hơi mỉm cười, nhẹ nhấc thân mình, Long Phù Nguyệt liền chụp vào hư không.
Long Phù Nguyệt chưa từ bỏ ý định, lại bổ nhào. Lại chụp vào hư không.
Long Phù Nguyệt vẫn không chịu, cười tươi như một đóa hoa: “Ngoan ha, tỷ tỷ đến chơi với ngươi này!”
Phần hồng hồ ly kia lại giương đầu lên, đuôi quẫy hai cái, trong đôi mắt màu hổ phách hình như có một tia khinh thường.
Hướng về phía tiểu hồ ly xèo xèo vài tiếng, tiểu hồ ly chớp chớp mắt, cũng xèo xèo vài tiếng, hình như là đang giải thích cái gì.
Long Phù Nguyệt cười híp mắt nhìn tiểu hồ ly, quay lại nhìn phấn hồ ly, đột nhiên hỏi: “Tiểu hồ ly, đây là một nửa của ngươi sao? Ha, rất xinh! Các ngươi đang tâm sự sao?”
Phấn hồ ly run rẩy thân mình, ngẩng đầu, phẫn nộ trừng mắt nhìn Long Phù Nguyệt.
Thân mình Tiểu hồ ly cũng run vài cái, mãnh liệt lắc đầu: “Không, không phải, nàng…….nàng là tỷ tỷ của ta…….”
Nó chưa nói xong câu, phấn hồ ly kia bỗng nhiên dùng móng vuốt nhỏ bịt kín miệng nó lại, ánh mắt có chút kích động, lại xèo xèo nói.
Tiểu hồ ly gạt bỏ móng vuốt phấn hồng, thở dài: “Tỷ tỷ, tỷ không cần lo lắng, bọn họ đã sớm biết ta có thể nói tiếng người.”
Phấn hồ ly kinh hãi, lắp bắp, bỗng nhiên cũng đã mở miệng: “Đậu Đậu, sao đệ lại có thể tùy ý tiết lộ thân phận tiên hồ?”
Thanh âm của nàng giòn tan dễ vỡ, như âm thanh của chuông bạc, nhưng lại như âm thanh của cô gái tuổi thanh xuân.
Tiểu hồ ly nhất thời cúi mặt xuống: “Tỷ tỷ, ta hiện tại kêu là Ngọc Kiều Long, đừng gọi ta bằng cái nhũ danh ghê tởm đó nữa.”
Tất cả mọi người đều ngây dại.
Cũng không hề nghĩ đến tiểu hồ ly lại có một tỷ tỷ.
Nhưng lại thấy cái phong cách như vậy. Lại có thể cưỡi đá bay đến.
Long Phù Nguyệt nhìn tiểu hồ ly, lại nhìn phấn hồng hồ ly, chỉ cảm thấy trong lòng tràn đầy vui sướng.
Ha ha, tiểu hồ ly là sủng vật của nàng, vậy tỷ tỷ của nó đương nhiên cũng là sủng vật của nàng.
Ha ha, tiểu hồ ly là sủng vật của nàng, vậy tỷ tỷ của nó tự nhiên cũng là sủng vật của nàng.
Nhìn phần hồ