
không khỏi có chút nhụt chí.
“Có lẽ thật là hán tử kia trông nhầm rồi, để cho nàng chạy đến địa phương phân chim này bị đông lạnh nửa đêm.”
Nàng lại đợi một hồi, thế nhưng lại mơ mơ màng màng ngủ gật.
Cũng không biết là sao lại thế này, nửa mê nửa tỉnh, nàng bỗng nhiên giật nảy, rùng mình một cái, mở mắt thật lớn.
Nhìn khắp xung quanh, bỗng nhiên ánh mắt chăm chú, mở to hai mắt!
Ở phía xa cách tại mấy nấm mồ mới, loáng thoáng một bóng dáng màu trắng.
Bởi vì khoảng cách hơi xa, nàng nhìn không rõ lắm, chỉ thấy cái bóng màu trắng đang đùa nghịch cái gì, xung quanh thân hắn có một đạo bạch quang mờ mờ, giống như một vòng viền bạc.
—— Đại sư huynh?!
Long Phù Nguyệt vừa thấy rõ ràng thân ảnh của hắn, đôi mắt mở trợn tròn!
Mặc dù cách xa một chút, thấy không rõ bộ dạng, nhưng thân hình này thật quen thuộc.
Đó dĩ nhiên là đại sư huynh của nàng, Cổ Nhược!
Nàng hít từng ngụm khí lạnh, không tin nổi vào hai mắt của mình.
Đại sư huynh ở chỗ này làm cái gì?
Chẳng lẽ hắn mất tích mấy ngày nay, chính là luôn luôn ở tại nơi này?
Chẳng lẽ nơi này có bảo bối gì? Bảo bối dùng để luyện thuật pháp ?
Không đúng, không đúng, nơi này cũng không phải cổ mộ, chỉ là một ít phần mộ bình thường, chôn cất cũng đều một vài dân chúng bình thường. Nên sẽ không có bảo bối gì mới đúng?
Nàng bước từng bước, chậm rãi đi tới.
Cũng không biết là sao lại thế này, người đó rõ ràng là nàng người thân cận nhất, nàng thậm chí lại có chút sợ hãi, bước chân cũng nhẹ nhàng hơn.
Hai năm qua khinh công của nàng tiến bộ không ít, trên đường tiến tới cũng có thể đạt tới cảnh giới lặng yên không một tiếng động.
Gần, rất gần.
Gần đến nỗi đã có thể thấy rõ mái tóc dài đen như mực cùng tư thái quỷ dị của hắn.
Quả nhiên là Cổ Nhược!
Hắn nửa quỳ ở nơi đó, trước mặt là một cỗ thi thể.
Thi thể kia hiển nhiên là mới chết không lâu, bị người biến thành một loại tư thế kỳ quái.
Cổ Nhược một tay giơ lên trời, một tay ấn xuống ngực thi thể kia, trên mặt tuy rằng không có biểu cảm gì lại tái nhợt khiến người phải sợ hãi.
Long Phù Nguyệt không biết hắn muốn làm gì, cũng không dám quấy rầy hắn.
Nằm ở trong bụi cỏ cách đó không xa, nàng kinh ngạc nhìn hắn.
Một luồng khí trắng như ẩn như hiện từ giữa lông mày của khối thi thể chậm rãi tràn ra, chậm rãi vây quanh Cổ Nhược một hồi, liền chậm rãi tiến vào lòng bàn tay Cổ Nhược đang ấn xuống……
Long Phù Nguyệt mắt thấy luồng khí trắng hoàn toàn bao quanh tay hắn, vừa giống như đang sống, vặn vẹo uốn lượn bị bàn tay hấp thụ, bàn tay bạch ngọc ẩn hiện gân xanh, giống như đang sống dọc theo cánh tay hắn chạy đi lên.
Sắc mặt của Cổ Nhược so với vừa rồi tựa hồ dễ nhìn hơn một chút……
Mà thi thể kia giống như bị rút tất cả máu, chậm rãi đứng dậy, khóe miệng lộ ra một nụ cười quỷ dị.
Long Phù Nguyệt nằm ở trong bụi cỏ cách đó không xa.
Bị một màn quỷ dị này dọa sợ tới mức nắm chặt miệng.
Suýt nữa liền kêu lên.
Đây là thuật pháp quỷ dị gì?
Chẳng lẽ —— đại sư huynh chính là dựa vào hấp thu khí của người chết để tu luyện thuật pháp?
Nàng cả kinh gần như đã quên hô hấp.
Trơ mắt nhìn đại sư huynh lảo đảo đứng lên, đi về hướng một nấm mồ khác .
Trên nấm mồ còn rải rác vàng mã.
Trên mộ phần cắm một cái cờ trắng, theo gió mà lung lay tựa như chiêu hồn.
Hiển nhiên người ở trong đó là chỉ mới được chôn cất hai ngày.
Hai tay Cổ Nhược hoạt động liên tục, từng cơn gió đảo qua, bụi đất tung bay.
Ra tay chỉ trong chốc lát, mộ phần kia thoáng chốc không còn, lộ ra quan tài bên trong.
Tay trái của hắn trống rỗng khẽ vung, nắp quan liền ‘tát; một tiếng tự động mở ra, lộ ra thi thể đã chết bên trong.
Thi thể nằm trong là một nam tử còn trẻ.
Nhe răng nhếch miệng, hiển nhiên không phải chết già.
Cổ Nhược đem nó nâng lên, đùa nghịch một chút tay chân của hắn.
Nhắc tới cũng thật kỳ lạ, thi thể vốn sớm cứng ngắc.
Nhưng dưới bàn tay của Cổ Nhược lại bỗng nhiên trở nên dị thường mềm mại.
Một lúc sau liền bị biến thành một kiểu tạo hình giống như cỗ thi thể trước kia.
Cổ Nhược vừa giống như mới vừa rồi, một tay đưa lên trời, một tay ấn xuống ngực người chết, đến khi khí trắng thoát ra……
Long Phù Nguyệt chỉ nhìn trợn mắt há hốc mồm, hít từng ngụm khí lạnh.
Thảo nào trên người sư huynh luôn âm hàn thấu xương, thì ra —— Thì ra là do quanh năm hấp thu âm khí người chết mà nên!
Đây, đây rốt cuộc là công phu tà môn gì? Sao mình cho tới bây giờ không nghe nói qua?
Hay đây là Vu thuật Nam Cương thất truyền theo như đồn đãi?
Đại sư huynh một thân vu lực quỷ thần khó lường chính là như vậy mà có?
Nàng giờ phút này cách hắn càng gần, cũng cách khoảng ba bốn trượng.
Theo bình thường, khoảng cách gần như vậy, đại sư huynh đã sớm nhận thấy sự tồn tại của nàng.
Nhưng bây giờ quỷ dị như thế. Hắn dĩ nhiên một chút cũng không phát hiện nàng đến.
Hay là —— Đại sư huynh do bị thương quá nặng, cho nên thính lực không còn nhạy cảm như trước?
Nàng kinh ngạc suy tư, muốn ra ngoài hỏi đại sư huynh rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, nhưng dưới chân mềm nhũn, một bước cũng bước không được.
Nàng thất thần một hồi, thấy đại sư h