
g nói ra câu cuối cùng, sau đó xoay người bước đi, không hề nhìn lại…….
Chưa từng quay đầu lại, thân ảnh kia cứ như vậy cứng ngắc thoát khỏi tầm mắt của mình. Phượng Thiên Vũ vô cùng bối rối muốn lưu lại bóng dáng của nàng, nhưng thân mình lại không thể nhúc nhích, cũng không thể mở miệng, hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn người hắn yêu thương nhất, là hắn trân trọng nhất cả thiên hạ , tiêu sái bước ra khỏi thế giới của hắn.
Đó là lần cuối cùng hắn nghe nàng gọi hắn là “Vũ Mao Sư Huynh”……
Quá nhiều bi thương, trong khoảnh khắc thổi quét trái tim hắn, giống như ngực bị người ta dùng đao khoét một lỗ thật lớn, loại tuyệt vọng này gần như cắn nuốt hồn phách của hắn mất…….
Chính là trong nháy mắt đó, tất cả phòng vệ cùng ngụy trang của hắn, nguyên tắc cùng kiên trì của hắn đều sụp đổ.
Long Phù Nguyệt, nàng điên rồi! Đủ tuyệt tình!
Nhưng, nàng đừng mơ có thể rời khỏi ta! Cả đời này ta cũng sẽ không bỏ qua cho nàng, cho dù nàng chạy đến chân trời góc biển, ta cũng có biện pháp bắt nàng trở về! Muốn cùng ta thoát ly quan hệ? Không có cửa đâu!
Thời gian từng giây từng phút đi qua, một giây cũng làm hắn cảm thấy rất lâu. Nội lực của Phượng Thiên Vũ tuy rằng vô cùng cao thâm, vô cùng mãnh liệt, nhưng vẫn không cách nào có thể khiến thân thể động đậy, nhìn hắn thực sự giống như một tử thi.
Bởi vì hắn đã từng phân phó, không có lệnh của hắn, không ai được phép quấy rầy, cho nên thời gian đã qua lâu, nhưng cũng không ai phát hiện ra sự bất thường.
Chuyện này có tính là tự lấy hòn đá đập chân mình không?
Sáu canh giờ rút cục đã trôi qua.
Không có ai biết mấy canh giờ này hắn sống thế nào qua. Chỉ biết là hắn vô thanh vô tức trong thư phòng đợi sáu canh giờ qua sau, bỗng nhiên giống người điên lao tới, nhanh như chớp chạy đến cửa, hỏi đứa bé giữ cửa. Không ngoài dự liệu của hắn, Long Phù Nguyệt sớm xuất phủ đi.
Vốn dĩ bên cạnh nàng có bốn thị vệ, nhưng bởi vì nàng mấy ngày nay rất ít khi xuất môn, Phượng Thiên Vũ liền rút lui ba người. Chỉ để cho một người đi theo.
Hắn tìm kiếm khắp trong phủ tìm người thị vệ kia, nhưng không thấy bóng dáng.
Vô số người bị phái đi ra ngoài tìm kiếm, Phượng Thiên Vũ không hỗ là tuấn tú lại có tài, lúc này hắn tuy rằng vừa sợ vừa loạn, nhưng điều động nhân mã vẫn đâu vào đấy như cũ, điều hành thong dong, trong chốc lát, toàn bộ thị vệ quý phủ đang ở dưới chờ đều bị phái đi ra ngoài, không phân biệt ngõ lớn, ngõ nhỏ nào. Đừng nói là một người sống, cho dù là một con chuột cũng đừng hy vọng tránh thoát khỏi sự truy lùng của hắn!
Chính hắn cũng điều khiển ‘ cục cưng ’ tìm kiếm mùi của Long Phù Nguyệt. Cục cưng ở trong thành dạo qua một vòng, không tìm được Long Phù Nguyệt, nhưng lại tìm được nguời thị vệ đi theo Long Phù Nguyệt, người nọ đang ghé vào một góc đường bí ẩn ngủ say sưa, trên mặt viết một hàng chữ: Hắn trúng mê man cổ của ta, lấy trâm đưa đến trên đỉnh đầu hắn châm nhẹ một cái là sẽ giải được. Những chữ viết này đúng là của Long Phù Nguyệt .
Sắc mặt Phượng Thiên Vũ nhất thời tái nhợt, một tia hi vọng cuối cùng cũng đoạn tuyệt!
Khi chiếc trâm biến thành màu đen, người thị vệ kia quả nhiên tỉnh lại, hắn vừa thấy Phượng Thiên Vũ cuống quít quỳ xuống, đang muốn nói rõ nguyên do. Phượng Thiên Vũ phất phất tay: “Quên đi, ta đã biết hết. Nhanh đi tìm kiếm!” Tên kia thị vệ kinh sợ, cuống quít đi.
Phượng Thiên Vũ nắm ‘ cục cưng ’ theo mùi Long Phù Nguyệt ra khỏi thành, tìm được một con sông lớn, cục cưng nhìn xuống dòng sông gào thét, hiển nhiên, Long Phù Nguyệt là ở nơi này xuống nước. . . . . .
Chẳng lẽ nàng nhảy xuống sông? Tâm Phượng Thiên Vũ trầm xuống, trước mắt tối sầm, suýt nữa cũng nhảy theo xuống.
Chợt nhớ tới kỹ năng bơi của Long Phù Nguyệt vô cùng tốt, nàng nhảy xuống sông đương nhiên không phải tìm chết . Hay là, nàng biết hắn sẽ dẫn theo cục cưng đến tìm kiếm, cho nên dùng nước sông để che dấu mùi của mình lưu lại?
Nha đầu này, không nghĩ tới cũng có bãn lãnh che giấu hành tung! Xem ra nàng đã sớm có chuẩn bị kế hoạch tốt lắm, kế hoạch của nàng thực chu đáo chặt chẽ, nếu như thay đổi người khác đến nơi này có lẽ là một chút biện pháp cũng không có, nhưng nàng đụng tới là Phượng Thiên Vũ.
Cho nên sau khi hắn sửng sốt, liền lập tức hướng người thị vệ bên cạnh phân phó: “Truyền mệnh lệnh của ta, ra lệnh cho toàn bộ chó săn thiện nghệ nhất của kinh thành toàn bộ xuất động, dọc theo hai bên bờ sông tìm kiếm, ta không tin, nàng sẽ không lên bờ! Đem toàn bộ tất cả mọi tàu thuyền trên sông đều triệu tập lại đây, ta có lời muốn hỏi.”
Bốn tùy tùng dựa theo phân phó của hắn chia nhau đi làm.
Phù Nguyệt, Phù Nguyệt, cho dù ngươi có nhớ ta hay không, ta tuyệt đối không thả nàng đi! Trừ phi nàng có thể bay lên trời!
Nhưng mà, Long Phù Nguyệt lại như là thật sự bay lên trời rồi, hắn phái tất cả lực lượng truy tìm suốt một ngày, lại không tìm được chút bóng dáng của Long Phù Nguyệt!
Tất cả con thuyền đều đã hỏi qua, cũng để cho cục cưng đi lên ngửi qua, Long Phù Nguyệt quả thật không hề lên thuyền.
Mà hơn một trăm đầu thần khuyển dọc theo hai bên bờ sông truy tìm r