XtGem Forum catalog
Nghịch Ngợm Cổ Phi

Nghịch Ngợm Cổ Phi

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324795

Bình chọn: 10.00/10/479 lượt.

ng thản nhiên nói: “Yên tâm, nàng tuyệt đối không chết.”

Phượng Thiên Vũ giật mình ngẩn ra, không khí trầm lặng đồng tử mắt nháy mắt thắp sáng, vươn tay nhấc nó lên, run giọng nói: “Ngươi. . . . . . Làm sao ngươi biết?”

Tiểu hồ ly bị hắn nắm cái đuôi, tức giận đến oa oa kêu to: “Uy , uy , ta là hồ ly thượng tiên đó, sao có thể để ngươi nắm đuôi như thế? Buông tay! Mau buông tay! Bằng không ta cắn ngươi!”

Phượng Thiên Vũ rốt cục đem thân thể của nó cuốn lại đây, hai con ngươi nhìn chằm chằm vào mặt tiểu hồ ly : “Nói mau, làm sao ngươi biết? Hay là, ngươi biết nàng ở nơi nào?”

Tiểu hồ ly hừ một tiếng: “Có cái gì là ta không biết chứ? Ngươi đừng quên, ta cùng nàng có đặt khế ước, nàng nếu có nguy hiểm ta đương nhiên có thể cảm ứng được .”

Đúng vậy, hắn làm sao có thể quên mất điểm này? ! Đôi mắt Phượng Thiên Vũ giống như biển rộng nháy mắt bắn ra hào quang, thiếu chút nữa lại túm lấy lông hồ ly của nó: “Vậy nàng ở nơi nào? Ngươi có thể cảm ứng được không?”

Tiểu hồ ly lắc lắc đầu: “Trừ phi nàng gặp tuyệt đại nguy hiểm, bằng không ta không cảm ứng được. Dù sao nàng không chết là chắc chắn . Hừ, xú nha đầu, muốn chạy trốn lại dám không mang theo ta, ta tức giận!”

“Bẩm báo Vương gia, bắt được một người khả nghi!” Một người thị vệ bỗng nhiên chạy tới bẩm báo.

Phượng Thiên Vũ nhẹ nhàng nhướng cao mày: “Dẫn tới!”

Đó là một người thôn dân bình thường, nhưng huyệt Thái Dương của hắn ngắn, trong hai tròng mắt tinh quang bắn ra bốn phía, liếc mắt một cái liền có thể nhìn ra là một người luyện võ, hơn nữa người này nhìn qua thậm chí có chút nhìn quen mắt. . . . . .

Phượng Thiên Vũ trí nhớ siêu cường, suy nghĩ một chút liền nhận ra người kia được: “Ngươi không phải hộ vệ của Anh Lạc công chúa sao? Tới nơi này làm gì?

Sắc mặt người nọ khẽ biến. Hắn mặc dù là hộ vệ của Anh Lạc công chúa, nhưng vẫn là hộ vệ ở phía sau, cùng Phượng Thiên Vũ gần như chỉ gặp mặt một, hai lần. Lại không nghĩ rằng, vẫn bị người này liếc mắt một cái đã nhận ra!

Thị vệ bên cạnh nói : “Vương gia, mấy người này lén lút, đã ở ven bờ hỏi thăm chuyện của Long cô nương, chúng tôi vừa hỏi bọn họ liền chạy, chỉ bắt được một người này.”

Thị vệ này là tài tướng đắc lực nhất của Phượng Thiên Vũ, võ công cao không nói, người cũng cực kỳ thông minh. Cho nên vừa thấy hành tung mấy người này quỷ dị, liền tiến lên đề ra nghi vấn. Không ngờ mấy người này có tật giật mình, thế nhưng xoay người bỏ chạy.

Phượng Thiên Vũ liếc mắt nhìn tên hộ vệ kia, trong lòng đột nhiên chợt hiểu, lạnh lùng thốt: “Là Anh Lạc công chúa phái các ngươi tới ? !”

Thân mình tên hộ vệ kia run lên, theo bản năng lắc lắc đầu: “Không. . . . . . Không phải, phải . . . . . Là chúng tôi. . . . .”

Phượng Thiên Vũ mặt trầm như nước, sát khí trên người cũng là tầng tầng trào ra: “Nàng ta biết Long cô nương mất tích, cho nên phái các ngươi cũng tới tìm kiếm, tốt nhất là trước khi ta tìm được loại trừ nàng. . . . . . Có phải hay không? !”

Tên hộ vệ kia ngẩn ngơ, sắc mặt đại biến. Bởi vì Anh Lạc công chúa quả thật đã phân phó bọn họ như vậy.

Hắn đột ngột lui về phía sau một bước, hai chân run lên, phịch một tiếng quỳ xuống đất: “Vương gia, ngài. . . . . . ngài đừng hiểu lầm, là Anh Lạc công chúa thấy ngài tìm không thấy Long cô nương nên sốt ruột, thế này mới phái chúng ta đến. . . . . . Đến để hỗ trợ .”

“Đến hỗ trợ? Vậy tại sao các ngươi lại lén lút? Vừa thấy người của ta bỏ chạy? !” Hai tròng mắt Phượng Thiên Vũ như kéo sắc, lạnh lùng nhìn hắn.

“Này. . . . . .” Tên hộ vệ kia không nói nên lời . Mồ hôi lạnh theo thái dương ròng ròng chảy xuống.

Trong đôi mắt Phượng Thiên Vũ có ánh sáng sắc bén chợt lóe lên: “Có lẽ ta thật sự là đã nhường nhịn các ngươi quá lâu, hiện tại, ta tuyệt đối không cho phép lại có bất cứ uy hiếp nguy hiểm gì đến sự tồn tại của Phù Nguyệt!”

Ánh sáng lạnh lẽo chợt lóe lên như tia chớp, một luồng máu tươi phun ra, cái đầu của tên hộ vệ kia cứ như vậy lăn đi ra ngoài. . . . . .

Kế hoạch chạy trốn của Long Phù Nguyệt sớm đã chuẩn bị bao nhiêu lần ở trong đầu của nàng, cho nên nàng vừa rời khỏi thư phòng Phượng Thiên Vũ, liền trực tiếp ra cửa phủ.

Vật dụng đương nhiên không thể tùy tay mang theo, nếu để cho người trong phủ bắt gặp nàng lấy theo hành lí xuất môn, nhất định sẽ đem lòng sinh nghi.

May mắn nàng trước đó vài ngày đã đem hoàng kim của nàng được lão hoàng đế ban cho đều đổi thành ngân phiếu. Có tiền, còn lo không có mọi thứ sao?

Nàng ở trên đường dạo qua một vòng, thừa dịp thị vệ đi theo phía sau không chú ý, dùng mê man cổ làm cho người nọ ngủ mê. Thế này mới đi thẳng ra khỏi thành. Nàng biết Phượng Thiên Vũ nhất định sẽ đuổi theo, sớm nghĩ kỹ tất cả đường lui, biết nếu muốn né khỏi truy tung của Phượng Thiên Vũ, chỉ có thể đi đường thủy.

Vội vàng đi đến bên bờ sông kia. Con sông này rất rộng, nước sâu sóng lớn, may mắn kỹ năng của nàng bơi vô cùng tốt, cho nên lặn xuống nước một cái bơi thẳng về phía trước.

Bơi ra ước chừng có bảy tám dặm đường, nàng liền đến một nơi bằng phẳng bên bờ sông. Nằm ở trong đám bèo lẳng lặng chờ.

Nàng biết, nàn