
không thể phụ ta."
. . . . . .
Tất cả tình cảm mãnh liệt rốt cục qua đi.
Phượng Thiên Vũ rốt cục cảm thấy mỹ mãn mà ngủ, nhưng chung quy là ngủ không an ổn. Lúc nửa đêm chẳng biết lúc nào tỉnh lại, bên người trống không. Trong lòng hắn trầm xuống, nhảy dựng lên, ánh mắt nhanh chóng đảo tìm trong phòng, rốt cục, hắn thấy nàng, Long Phù Nguyệt mặc một kiện quần áo đơn bạc đứng ở phía trước cửa sổ, mi mắt cụp xuống, cũng không biết suy nghĩ cái gì? Ánh trăng ôn nhu tắm rửa nàng, trên người nàng hình như phát ra vầng hào quang lấp lánh.
Hắn duỗi cánh tay dài, đem nàng kéo vào trong lòng. Thân thể của nàng có chút lạnh như băng, trên khuôn mặt nhỏ nhắn hình như có nước mắt, hắn không khỏi thở dài một hơi: "Đừng khóc, Phù Nguyệt, thực xin lỗi. Đối với nàng, ta thật sự không thể thả nàng đi. Ta nhất định sẽ cưới nàng làm Vương Phi của ta."
Lại tự mình cười khổ một cái, chạm nhẹ vào mũi Long Phù Nguyệt : "Bổn vương cho tới bây giờ không từng bắt buộc nữ tử làm chuyện này, tiểu nha đầu như nàng đã làm cho ta phá vỡ quy tắc… Tiểu nha đầu, ngươi nên cảm thấy vinh hạnh mới đúng."
"Vinh hạnh? Vinh hạnh cái rắm!" Long Phù Nguyệt gần như có chút hổn hển.
"Suỵt, nữ hài tử nói chuyện nên lịch sự một chút, đừng nói những lời thô tục như vậy.”
Phượng Thiên Vũ giống như muốn trừng phạt nàng, khẽ cắn cắn lỗ tai của nàng. Làm cho nàng nhịn không được rụt cổ lại, lỗ tai vào cổ của nàng là mẫn cảm nhất, lúc này hơi thở ấm áp của hắn nhẹ phà vào cổ và tai của nàng, làm cho nàng kìm lòng không đậu co lại thân mình, cười khanh khách nói: "Đừng cắn ta. . . . . ."
Phượng Thiên Vũ nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng đỏ bừng như say rượu, nhất thời máu giống như sôi lên, ánh mắt bỗng trở nên thâm thúy âm trầm, bỗng nhiên ôm lấy nàng bế thốc dậy
, thấp giọng cười nói: "Nàng thật là một tiểu yêu tinh mị hoặc . . . . . ."
Lại là một phen cảnh xuân kiều diễm, ngay cả ánh trăng sáng trên cao tựa hồ cũng xấu hổ trốn vào tầng mây.
"Vũ Mao. . . . . ." Long Phù Nguyệt nằm ở trong ngực của hắn, buồn buồn kêu.
"Hửm? Tiểu nha đầu, chỉ có một mình nàng mới gọi bổn vương như thế.” Phượng Thiên Vũ bật cười.
"Ngươi không thích?" Long Phù Nguyệt ngẩng đầu nhìn hắn.
"Thích, đây là cách xưng hô độc nhất chỉ có mình nàng gọi, , tuy rằng không quá xuôi tai. Bất quá ta thích nàng gọi ta như thế.
ngươi nhưng là ngươi đối với ta độc hữu xưng hô ngươi như vậy bảo ta. Nàng muốn nói cái gì?" Phượng Thiên Vũ nhje hôn một ngụm ở trên cái miệng nhỏ của nàng.
Long Phù Nguyệt cắn cắn môi, muốn nói lại thôi, đột nhiên hỏi: "Vũ Mao, ngươi thật sự yêu thích ta sao?"
Phượng Thiên Vũ liếc xéo nàng: "Tiểu nha đầu, đến lúc này nàng còn hỏi như vậy, ta đương nhiên thích nàng, nếu không phải thích nàng, ta cũng sẽ không bắt buộc nàng như thế này. . . . . Tiểu nha đầu, chẳng lẽ nàng không thích ta? Cho nên mới lại nhiều lần muốn trốn? !" Phượng Thiên Vũ bỗng nhiên có một tia không xác định.
"Không phải! Cực phẫm nam nhân như ngươi ai không thích? Nếu ở vào thời đại của ta, ngươi chính là thủ tịch CEO, có tiền có nhà , có quyền thế, lại tuấn tú đến mức khó thể tin nổi, ai, thuộc dạng Vương lão ngũ* mà mọi người thèm muốn, không biết bao nhiêu cô gái tranh giành thèm muốn gả cho ngươi…” (5 tiêu chuẩn chọn chồng: có tiền, quyền, sắc, nhà và công việc.)
"Tiểu nha đầu, nàng lại đang nói sang chuyện khác! Ta không có hỏi người khác, ta chỉ hỏi nàng, nàng có thích ta hay không?" Phượng Thiên Vũ nguy hiểm nheo mắt lại.
"Ta —— đương nhiên thích . Bằng không ngươi bắt buộc ta, ta sớm đã thiến ngươi!" Long Phù Nguyệt tức giận nhìn hắn.
"Như vậy cũng tốt!" Phượng Thiên Vũ thở phào nhẹ nhõm, đem nàng gắt gao ôm vào trong ngực.
"Vũ Mao. . . . . ." Bàn tay nhỏ bé của Long Phù Nguyệt khẽ vẽ vòng tròn nho nhỏ trên ngực hắn.
"Hửm? Nàng lại muốn nói gì?" Phượng Thiên Vũ lại bị nàng trêu chọc sóng tình dâng trào.
"Vũ Mao, ta bây giờ là người của ngươi, giống như , ngươi cũng là người của ta. Về sau ngươi không tiếp tục ở được bên ngoài hái hoa ngắt cỏ, các cơ thiếp của ngươi cũng phait tiễn bước. Bằng không —— bằng không —— Bằng không ngươi sẽ chết vô cùng khó coi."
"Tiểu nha đầu, nàng đang uy hiếp ta sao?" Lông mày nhíu lại, mâu quang vừa chuyển, nghe không ra tâm tình trong giọng nói của hắn.
"Ha ha, ngươi là Cửu hoàng tử điện hạ cao cao tại thượng, anh minh thần võ, cũng không chịu bất luận kẻ nào uy hiếp , Chiến thần Tu La a, ta làm sao dám uy hiếp ngươi? Nhiều nhất, ta chỉ đang tự lo cho thân ta, muốn biến mất ở trước mặt ngươi không thấy gì nữa, đỡ phải đến lúc đó làm chướng tầm mắt hoa vấn liễu của ngươi. . . . . ."
Trong lòng Long Phù Nguyệt âm thầm thở dài một hơi, khởi động thân mình. Nàng muốn nói ra chân tướng, lại sợ hắn sẽ không tiếp nhận được. Nàng tham luyến vòng tay ấm áp của hắn, không muốn phá hư
không khí ấm áp yên tĩnh như vậy, đành phải dùng lời này uy hiếp hắn, để cho hắn dẹp bớt hoa tâm, đừng oanh oanh yến yến khác ở bên ngoài nữa. . . . . .
Nàng biết mình đây là chính sách đà điểu, chân tướng sớm hay muộn cũng sẽ phải nói ra, nhưng ch