
c khi đi không thể gặp mặt tiểu hồ ly một lần, không thể không nói là không có tiếc nuối, nhưng cũng giảm bớt phiền toái. Tiểu hồ ly nếu biết nàng muốn đi, nhất định sẽ ngăn trở . . . . . .
Nàng đứng ở trước đại môn, nhìn thoáng qua tiểu viện lần cuối cùng, xoay người lại, đang muốn vận dụng khinh công chạy thật nhanh. Chợt nghe một thanh âm dày đặc thản nhiên nói: "Nàng dự tính đi nơi nào?"
Thanh âm này trầm thấp mà từ tính, có một loại mê hoặc hương vị, Long Phù Nguyệt nghe vào trong tai quen thuộc vô cùng.
Phượng Thiên Vũ!
Thân thể của nàng nháy mắt cứng ngắc,bọc nhỏ trong khuỷu tay “ bịch” một tiếng rơi trên mặt đất. Nàng chậm rãi quay đầu lại.
Phượng Thiên Vũ đứng ở cách đó không xa, một thân áo trắng ở trong gió đêm bay lên, đôi con ngươi trong trẻo dưới ánh trăng như hai cái hồ sâu, bên trong tựa như có ba đào mãnh liệt, hắn rõ ràng đang cười, lại khiến Long Phù Nguyệt lại cảm thấy quanh thân từng đợt rét run.
Không xong! Hắn không phải uống rượu được mang về Vương Phủ sao? Làm sao có thể xuất hiện ở nơi này?
Long Phù Nguyệt miễn cưỡng cười nhẹ một tiếng, cười so với khóc càng khó xem: "Ha ha, ngươi đã tỉnh? Tỉnh thật là nhanh. . . . . ."
Phượng Thiên Vũ từng bước một đi lên thềm trước, trên mặt vân đạm phong khinh cười đến khuynh quốc khuynh thành , ngón tay thon dài trắng nõn nâng người nàng: ", Ngoan, nói cho ta biết, nàng muốn đi nơi nào?"
"Ta. . . . . ." Long Phù Nguyệt muốn lui về phía sau, con mắt nàng cấp tốc chuyển vòng vo : "Ta. . . . . . Ha ha, quận chúa ta đây không phải là bị hoàng thượng phế bỏ sao? Như vậy phủ quận chúa này cũng không phải của ta. Ta, ta nghĩ. . . . . . muốn đổi chổ ở."
Long Phù Nguyệt thập phần bội phục mình, đối mặt khí thế cường đại như thế còn có thể nói ra lời đâu vào đấy như vậy.
Phượng Thiên Vũ mâu quang chợt lóe, thản nhiên nói: "Đổi nơi ở? Vậy cũng tốt, theo ta quay về phủ Vân Vương."
Long Phù Nguyệt hoảng sợ, thầm nghĩ: " Phủ Vân Vương nhiều thị vệ như vậy , nếu ta đi vào muốn trở ra có thể khó khăn!" Nàng vội lắc lắc đầu: "Không, không cần! Ba ngày sau ta mới gả cho ngươi, hiện tại vào ở không tốt. . . . . ."
Phượng Thiên Vũ nhìn nàng, cánh môi thản nhiên nhếch lên, hai tròng mắt chớp động những tia sáng khó lường : "Vậy trước tiên tại ở lại phủ quận chúa đi, dù sao cũng chỉ là thời gian ba ngày, ta nghĩ phụ hoàng cũng sẽ đáp ứng ."
Long Phù Nguyệt kịch liệt xoay chuyển ý niệm trong đại não: ở lại quận chúa phủ so với đi phủ Vân Vương tốt hơn, nơi này tốt xấu không có ai trông coi, người này tuy rằng nổi lên lòng nghi ngờ, nhưng cũng may hắn không có khả năng ba ngày đều đợi ở chỗ này coi chừng ta, ta còn có cơ hội chạy trốn. . . . . .
Cũng không biết là vì sao, nàng cảm giác Phượng Thiên Vũ đã biết tất cả mọi chuyện của nàng, hắn cũng không vạch trần, bất quá nàng cũng không dám hỏi hắn, tự mình mở miệng chạm đến.
Nàng ha ha cười khan một tiếng: "Được rồi, ta đây tạm thời trước ở tại phủ quận chúa. Tốt lắm, ngươi có thể trở về đi."
Phượng Thiên Vũ cười dài , lại đem nửa thân mình gần như tựa vào trên người Phù Nguyệt: "Tiểu nha đầu, ta bị nàng làm cho quá chén rồi, đêm nay liền ở tại chỗ này ."
Long Phù Nguyệt thiếu chút nữa bị hắn đè bẹp, một đầu hắc tuyến: "Uy , uy , ngươi uống say còn chạy đến chỗ này của ta làm chi!"
Phượng Thiên Vũ yêu mỵ cười, ngón tay bạch ngọc vươn tới cái miệng nhỏ nhắn của Long Phù Nguyệt: "Tiểu Nguyệt Nguyệt, ngươi là tiểu tinh linh, ta sợ ngươi lại vụng trộm chạy trốn."
Long Phù Nguyệt trong lòng phù phù nhảy dựng, không biết lời người này nói là thật hay là vì say, nhìn hắn một cái, thấy hắn nửa tựa trên người nàng, ánh mắt híp lại , lông mi nửa khép, che lại mâu quang, khiến cho người ta đoán không ra tâm tư.
Long Phù Nguyệt bất đắc dĩ, đành phải giúp đỡ hắn một lần nữa vào trong phủ, đi vào trong phòng ngủ.
Trước đây Phượng Thiên Vũ cũng đã ở qua đêm tại đây vài lần, mỗi lần đều là nàng ngủ buồng trong, hắn ngủ gian ngoài.
Long Phù Nguyệt liền đem hắn đỡ đến trên giường ở gian ngoài giúp hắn trải tốt đệm chăn, hầu hạ hắn nằm ngủ. Còn chính mình đi vào giường ở buồng trong ngủ.
Trong lòng nàng còn có việc, làm sao ngủ được? Ước chừng mở to hai mắt ngẩn người hơn một canh giờ, nghiêng tai nghe ngóng động tĩnh gian ngoài , Phượng Thiên Vũ ở gian ngoài hô hấp trầm đều đặn, cũng ngủ say.
Nàng lặng lẽ đứng dậy, lặng yên không một tiếng động đi đến gian ngoài, đứng ở đầu giường Phượng Thiên Vũ , dừng lại ở dung nhan đang ngủ của hắn: "Hắn là thực đang ngủ hay vờ ngủ?"
Kìm lòng không đậu thấp giọng kêu hai tiếng: "Vũ Mao sư huynh, Vũ Mao sư huynh."
Phượng Thiên Vũ ngay cả ánh mắt cũng không mở, mùi rượu từ hô hấp nhợt nhạt của hắn mà tràn ngập. . .
Long Phù Nguyệt cười khổ một cái. Người kia rốt cuộc uống nhiều rượu như vậy, xem ra giờ phút này thật sự say rượu ngủ say.
Tay nhỏ bé vươn, muốn vuốt ve tuấn nhan của hắn một chút, nhưng đưa đến một nửa lại vô lực hạ xuống. Phượng Thiên Vũ cho dù uống rượu cũng so với người bình thường bén nhạy hơn nhiều, nàng vẫn là không nên mạo hiểm.
Nàng đưa mắt n