
ỉ hy vọng có thể kéo dài được một ngày, rồi lại thêm một ngày có lẽ, hắn sẽ vì quá yêu nàng, từ nay về sau sẽ thay đổi triệt để chăng. ….
"Tiểu nha đầu, nếu nàng còn dám cùng ta chơi trò mất tích, ta nhất định sẽ lột da của nàng ra!" Phượng Thiên Vũ gằn giọng gắt gao kéo nàng vào lòng.
"Ngươi bỏ được?" Long Phù Nguyệt ngước mắt nhìn hắn. Nửa thật nửa giả hỏi.
"Ai, đương nhiên luyến tiếc, nhưng nàng là người mà ta yêu nhất, đành phải chịu thiệt thòi một chút vậy. Bất quá, ta sẽ đem nàng buộc ở bên cạnh ta, không thể để nàng rời ta nửa bước.”
Long Phù Nguyệt trừng mắt liếc hắn một cái: "Ngươi nghĩ rằng ta là sủng vật của ngươi sao. "
Phượng Thiên Vũ nhẹ nhàng hôn ở môi nàng: "Cho nên mới nói, tiểu nha đầu, nàng trăm ngàn lền đừng rục rịch có ý niệm chạy trốn ở trong đầu. Bằng không dù chân trời góc biển, ta nhất định cũng phải đem nàng bắt trở về!"
Long Phù Nguyệt sâu kín thở dài: "Chỉ cần ngươi không phụ ta, cho dù là lấy roi đuổi ta đi, ta cũng sẽ không đi."
Nàng hé ra khuôn mặt nhỏ nhắn trong lồng ngực của hắn, hơi hơi nhắm mắt lại, thì thào nói một câu: “Vũ Mao, ta yêu ngươi….Thât sự yêu ngươi. Cho nên…..ngươi đừng phụ ta, bằng không, ta thật sự chết không có chỗ chôn.”
Phượng Thiên Vũ lần đâu tiến thấy nàng biểu lộ tình yêu, ôm nàng thật chặt, trong lòng là ấm áp hạnh phúc chưa từng có….
Nghe được câu cuối cùng của nàng, Phượng Thiên Vũ hơi hơi nhíu mày, mắt nhìn nàng: “Tiểu nha đầu, ngươi có tâm sự sao?”
Long Phù Nguyệt thân mình co rụt lại, cắn cắn môi, muốn nói lại thôi: “Ta……….”
Ngón tay trắng nõn như ngọc của Phượng Thiên Vũ nâng khuôn mặt nàng lên: “Ngoan, nói ra để ta giúp ngươi.”
“Ta…..ta sợ ngươi sẽ tức giận……..” Long Phù Nguyệt trong lòng đã muốn nhảy loạn.
Nàng phải nói sao?Nếu không nói, hắn không biết sự tình lại cũng nữ tử khác hoan ái, tới lúc đó cái gì cũng đã muộn! Trong lòng nàng vô cùng rối rắm.
Nhìn khuôn mặt khó xử của nàng, tâm Phượng Thiên vũ trầm xuống: “Nàng có việc gạt ta? Nói, rốt cuộc là chuyện gì? Chẳng lẽ, nàng nhiều lần muốn chạy trốn là bởi vì trong lòng nàng có người khác? Ta bất kể nàng nghĩ cái gì, nữ nhân của Phượng Thiên Vũ ta, không có bất kì người nào có thể cướp đi!”
Long Phù Nguyệt mỉm cười, cuống quít lắc lắc đầu: “Không có, không có người khác.”
Phượng Thiên Vũ lúc này tâm mới hơi thả lỏng, lại nhẹ nhàng hôn lên môi nàng một cái: “Không có thì tốt, rốt cuộc là có chuyện gì?”
Long Phù Nguyệt khép hờ ánh mắt.
Nói thì cứ nói đi! Thật là tiến thoái lưỡng nan! Sớm muộn cũng phải nói!
“Vũ Mao, ta kể cho ngươi một chuyện xưa được không?”
Phượng Thiên Vũ cũng dự đoán được chuyện cổ này cũng nàng có liên quan, liền gật đầu: “Được, nàng nói đi!”
“Có một thanh niên, hắn rất thích du lịch, có một ngày hắn đi đến Miêu Cương, ở nơi đó, hắn quen một miêu nữ, hắn thập phần yêu thích cô nương này, liền điên cuồng theo đuổi. Mà cô nương đó ngay từ lần đầu tiên đã từ chối hắn, sau lại vì hắn triền miên theo đuổi, hơn nữa nàng quả thực yêu thích thanh niên này, cho nên nàng bắt hắn thề, cả đời chỉ yêu nàng.
Thanh niên lúc ấy tính tình nóng nảy, lập tức không cần suy nghĩ mà đáp ứng nàng. Lại trải qua một phen thề nguyện dưới trăng, hai người bọn họ liền kết hợp. Thanh niên kia vốn chỉ du lịch đến đó, cho nên sau một thời gian ngắn, lại nói với Miêu nữ hắn phải trở về báo với cha mẹ, sau đó sẽ chính thức cưới nàng……
Nói đến đây Long Phù Nguyệt vụng trộm nhìn sắc mặt Phượng Thiên Vũ, thấy hắn vô cùng chuyên chú, nàng âm thầm thở dài một hơi, nói tiếp: “Thanh niên kia kỳ thực đã sớm quên khoảng thời gian tình cảm với cô Miêu nữ. Cho nên, sau khi hắn về nhà, hắn liền cưới nữ nhân khác làm vợ. Mà sau khi kết hôn vài ngày, hắn cả người đau nhức, nhất là lúc sinh hoạt vợ chồng, ngực bên trái đau như đao chém. Hắn còn tưởng mình bị bệnh gì, liền đi đại phu khám. Nhưng không ai nhìn ra bệnh của hắn, chỉ sau mười ngày ngắn ngủi, hắn gầy đi rất nhiều. Sau lại có một đạo sĩ nói cho hắn biết, hắn có thể đã trúng một loại cổ của Miêu nữ, phải tìm được cô nương kia thì mới có biện pháp. Thanh niên này bất đắc dĩ phải trở lại Miêu Cương, nhưng mà….chưa tìm được cô nương kia, hắn đã chết vì cổ độc phát tác…..”
Trong phòng tĩnh lặng như chết, tựa hồ ngay cả một cây kim rơi xuống cũng có thể nghe thấy.
Không biết trải qua bao lâu, cánh tay Phượng Thiên Vũ chậm rãi buông ra, sắc mặt hắn có chút tái nhợt, trong con ngươi hình như còn có ngọn lửa đang cháy: “Vậy nếu hắn tìm được cô nương Miêu nữ kia có phải có thể giải cổ hay không? Đây là cổ gì?”
Long Phù Nguyệt đôi mắt rủ xuống: “Bởi vì sợ nam tử hay thay lòng đổi dạ, nên Miêu gia vì bảo vệ nữ tử của mình đã truyền lại loại cổ này qua nhiều thế hệ, tên là độc tình cổ. Nó ở trong người của các Miêu nữ, sau khi ái ân, sẽ chuyển qua người nam nhân. Nếu nam tử không thay lòng đổi dạ, hắn sẽ bình yên vô sự, hơn nữa thể lực so với trước kia còn mạnh hơn, nhưng nếu hắn ân ái cũng nữ tử khác, vậy thì đã tới lúc chết của hắn…….”
“Ha ha……” Phượng Thiên Vũ bỗng nhiên cười như điên: “Tiểu nha đầu, nàng cố ý làm ta sợ? Trên thế giớ