XtGem Forum catalog
Nghịch Ngợm Cổ Phi

Nghịch Ngợm Cổ Phi

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325010

Bình chọn: 7.00/10/501 lượt.

mình thi lễ: “Tham kiến Phu Nhân.”

Phu Nhân? Long Phù Nguyệt trố mắt một chút. Bây giờ mới nhớ ra chỉ có chính phi mới được gọi là Vương Phi, còn sườn phi thì được gọi là Phu Nhân.

Như vậy hắn sẽ lấy nàng làm sườn phi của hắn?

Nàng khẽ gật đầu, muốn đi ra ngoài. Nàng muốn đi ra ngoài tập võ buổi sáng, tốt xấu nàng cũng có chút công phu, không nên bỏ phí.

“Phu nhân, Vương gia nói, hai ngày này ngài không thể đi ra ngoài, một lát nữa sẽ có người trong cung đến dạy cho người lễ nghi cung đình.”

Lễ nghi cung đình? Hắn có ý gì? Muốn biến nàng thành cung nhân? Đem nàng thành tiểu thư khuê các? Nhưng quan trọng hơn là--------nàng bị giam lỏng rồi! Lúc này người giam lòng nàng lại là nam nhân của nàng……..

Điểm tâm tương đối phong phú, từ đồ ăn đến canh, màu sắc hương vị đều vô cùng thơm ngon, nhưng nàng một chút cũng không thèm ăn, qua loa hai miếng liền buông bát đũa.

Sau khi ăn điểm tâm, người trong cung cũng đến.

Đó là một nữ tử trung niên, trên dưới bốn mươi tuổi, thân mình với gương mặt đều đoan đoan chính chính, bước đi cũng đoan đoan chính chính, cả người cứ như một khối xúc xắc, tứ bình bát ổn làm cho người ta tức muốn giơ chân.

Mama này dạy nàng nề nếp gia giáo, cái gì mà cười phải dấu răng, cái gì đi mà không động váy, cái gì làm vợ người ta phải biết tam tòng tứ đức, cái gì mà tái giá chi nghĩa,…một đống đạo lí rườm rà, làm cho đầu của Long Phù Nguyệt to như cái đấu, gần như hỏng mất.

Mặc nàng giảng giải, nguyên bản là lòng Long Phù Nguyệt không yên, vào lỗ tai này lại ra lỗ tai khác.

Đến buổi chiều chỉ vì một kiểu đi đứng mà bắt nàng tập hơn mấy chục lần, Long Phù Nguyệt rốt cuộc bùng phát, liều lĩnh đá mama kia ra khỏi cửa

Long Phù Nguyệt dù sao cũng có chút võ công, đối phó với người khác chắc không được, nhưng đối phó với mama không biết võ công này chính là như ăn một bữa ăn sáng. Mama lắc đầu giận dữ, liền xoay người đi tìm Phượng Thiên Vũ cáo trạng.

Phượng Thiên Vũ rốt cuộc cũng không tới.

Long Phù Nguyệt cũng không rõ là nên cảm thấy may mắn hay bi ai, trong phòng chỉ còn lại chính mình, thị vệ đều ở ngoài cửa, nói là thị vệ nhưng thực chất là giám thị.

Hôn lễ đúng hạn cử hành, Phượng Thiên Vũ dù sao cũng là Vương gia được hoàng thượng kính trọng nhất, mặc dù chỉ là sườn phi nhưng lại vô cùng long trọng, náo nhiệt.

Nàng nghĩ, Phượng Thiên Vũ tức giận rời đi, nhất định sẽ từ hôn, lại không nghĩ tới hắn vẫn cưới nàng.

Nàng biết, bất kì nam tử nào gặp chuyện như vậy cũng sẽ tức giận, huống chi là Phượng Thiên Vũ luôn luôn cao ngạo. Nàng cũng đã dự đoán được hắn sẽ tức giận.

Nhưng dù sao hắn cũng cưới nàng, có lẽ, sau khi tức giận, hắn sẽ không có chuyện gì. Dù sao, hắn cũng yêu nàng………

Phượng Thiên Vũ cũng không tự mình đến đón dâu, chỉ phái một đoàn người tới, mọi người đến xem lễ cưới cũng bắt đầu náo động, tại sao chú rể còn chưa tới? Hay là, Cửu Vương gia không yêu thích cô nương này? Mọi lời đồn đại đều là giả dối sao?

Tiếng nghị luận truyền vào bên trong kiệu, Long Phù Nguyệt cắn chặt đôi môi đỏ mọng kiều diễm, nàng không nên quá để ý, dù sao hắn cũng đang tức giận. Chuyện gì cũng có thể tha thứ. Nhưng lúc tiếng nghị luận truyền vào trong tai, lòng của nàng vẫn cảm thấy khổ sở, đau đến mức nàng không thở nổi. Nước mắt lại chảy xuống.

Nàng lau chùi lung tung một phen, trong lòng lại thầm phỉ nhổ chính mình sao lại giống như cái thủy tố, luôn không kiềm chế được nước mắt. Tốt xấu mình cũng là thanh niên xã hội chủ nghĩa khoa học, sao còn giống như Lâm muội muội, khóc lên khóc xuống rồi sao?

Trong lòng nàng lại thầm rủa: “Thối Vũ Mao, Vũ Mao chết tiệt, bây giờ ngươi bắt ta chịu nhục, về sau ta sẽ đòi lại từ ngươi gấp bội!”

May mắn, đường đi không dài, lúc hỉ kiệu đến phủVân Vương, liền nghe tiếng pháo nổ đinh tai nhức óc, cửa kiệu mở ra, đập vào mắt nàng chính là đôi hỉ giày đỏ thẫm cùng với một đôi giày thêu. Không có cách nào, trên đầu nàng là khăn voan đỏ thắm, nàng chỉ có thể nhìn thấy mấy đôi giày mà thôi….

“Tiểu thư, xuống kiệu.” bên tai truyền đến âm thanh ôn nhu, sau đó một bàn tay trắng nõn nâng nàng hạ kiệu.

Điềm nhi? Long Phù Nguyệt trong lòng bỗng sinh ấm áp. Dù sao Điềm nhi cũng là bắng hữu tốt nhất của nàng.

Có nàng bên cạnh, tâm cũng bình tĩnh hơn một chút.

“Thất thần cái gì? Muốn để bổn vương ôm nàng sao?” Một âm thanh quen thuộc truyền tới, như là đã hết kiên nhẫn, khiến cho nàng nhịn không được thân mình mỉm cười.

Phượng Thiên Vũ? Hắn rốt cuộc cũng ra nhìn nàng rồi? Nàng còn tưởng hắn chỉ đợi nàng ở trong lễ đường làm lễ thôi chứ.

Nước mắt Long Phù Nguyệt lại muốn chảy ra, nàng cắn chặt môi, cứng rắn nén vào trong.

Một đoạn hỉ trù đưa tới tay nàng ( hỉ trù là đoạn vải dài máu đỏ có thắt một bông hoa to ở giữa thường được cô dâu chú rễ cầm khi cữ hành hôn lễ bạn nào hay xem phim cổ trang thì biết nhé ^^ ), nàng lại giống như người mù bị hắn kéo đi về phía trước.

Chung quanh im ắng, một tia âm thanh cũng không có. Nếu không phải từ dưới khăn hỉ nhìn thấy đủ loại màu sắc giày dép, Long Phù Nguyệt còn cho rằng toàn bộ hỉ đường chỉ có mình