
i ta đã yêu, nàng đừng mơ tưởng trốn thoát!"
Trong cơ thể Long Phù Nguyệt như có nước lũ dâng lên, khát vọng kháng cự lại nam tử trên người. Nàng biết nàng đã hoàn toàn chọc giận hắn, cũng biết kế tiếp sẽ phát sinh chuyện gì, nhưng là, nàng sợ, thật sự sợ. Nam tử này trong lúc vô tình xâm nhập lòng nàng, nàng thương hắn, nhưng cũng sợ hắn, sợ tình yêu của hắn cùng mình cuối cùng sẽ là cho nhau một hồi bi kịch thương tổn.
Nàng biết nàng nên đem chân tướng nói cho hắn biết , nhưng Cổ độc này cũng giống như tiểu thanh xà, theo linh hồn của nàng xuyên qua mà đến, đều có một loại đặc tính thần bí, nó khiến nàng nói không nên lời. Nàng thử thật nhiều cách, đều không được!
Nàng không muốn hắn bị hắn lừa dối đả thương cõi lòng tan nát, thà rằng giữ lại đọan ký ức tốt đẹp này, cùng hắn ghi nhớ đến thiên thu. . . . . .
"Vũ Mao, đừng mà, đừng mà! Đừng để cho ta hận ngươi, ta cũng không muốn để cho ngươi hận ta. . . . . ."
Long Phù Nguyệt nức nở. Nhưng đôi môi bá đạo nhanh chóng nuốt đi sự kháng nghị của nàng, theo môi nàng khẽ nhếch, liền quấn quýt lấy đầu lưỡi ngọt ngào, ép nàng cùng mình chơi đùa. . . . . .
Quần áo của nàng đã muốn thoát hết, che dấu không được thân thể mềm mại của nàng, ánh mắt của hắn càng thêm thâm trầm, hỏa diễm đốt càng nhiều, càng mạnh mẽ, ánh mắt của hắn càng ngày càng sâu, hơi thở nguy hiểm càng ngày càng đậm, làm cho nàng tự dưng cảm thấy sợ hãi. Nước mắt của nàng không khỏi đổ rào rào xuống.
"Ngươi uống say! Ngươi, ngươi sẽ phải hối hận. . . . . . Ngươi nhất định sẽ hối hận."
"Ta không có say, Phù Nguyệt, ta vẫn thực thanh tỉnh, thanh tỉnh nhìn mình trầm luân. . . . . . Cho nên, Phù Nguyệt, ta muốn nàng!"
Xé rách quần áo, từng mảnh bay lượn.
Cẩm tú trên giường, tóc đen của nàng phân tán, thủy mâu mê ly, đường cong lả lướt, thân thể tuyết trắng mềm mại, làm cho hắn rốt cuộc ép không được dục vọng đốt người, đến giờ phút này, hắn cũng không muốn tiếp tục ngăn chặn, hắn thầm nghĩ muốn nàng, hảo hảo yêu nàng, khiến nàng hoàn toàn trở thành nữ nhân của hắn. . . . . .
Một loại hận ý mang theo tình cảm mãnh liệt gần như khiến Long Phù Nguyệt bốc cháy, rốt cuộc không thể suy nghĩ nữa, mờ mịt , giống như đưa thân vào một việc hệ trọng muôn nghìn.
Lúc nàng ở dưới thân hắn hơi hơi sợ run, kháng cự cùng tâm trạng cũng trở nên yếu đuối vô lực, cắn chặt lấy môi dưới, như trước đổ xuống ra thoát ra rên rỉ, mỗi một thanh âm giống như đánh vào trong lòng Phượng Thiên Vũ . Dục hỏa đánh úp lại, gần như muốn hòa tan cháy sạch hắn.
"Tiểu Nguyệt Nguyệt, từ khi ta gặp nàng, ta không còn động đến những nữ nhân khác. . . . . . Mà nàng, lại lần lượt muốn tránh ta! Ta một lòng vì nàng, nàng lại muốn đem ta quá chén rồi đào tẩu, nàng đem tâm tình của ta đặt chỗ nào? Nàng đã tràn đầy tinh lực như vậy, ta khiến cho nàng sức lực đào tẩu cũng không có!"
"Hiện tại không được! Đừng. . . . . ." Long Phù Nguyệt nước mắt gợn sóng. Cực lực phản kháng .
"Ta vốn muốn đem việc cùng nàng hoan ái đến đêm tân hôn của chúng ta, mà nàng. . . . . . Cho nên, Phù Nguyệt, ta muốn cho nàng tối nay liền trở thành nữ nhân của ta." Phượng Thiên Vũ nâng gương mặt của nàng, hai tròng mắt nguy hiểm như hồ sâu, giống như muốn đem Long Phù Nguyệt dìm xuống.
"Lần đầu tiên sẽ đau, nhưng ta sẽ thực ôn nhu , Phù Nguyệt, cho ta đi. . . . . ."
"Khốn kiếp! Phượng Thiên Vũ, ngươi sẽ phải hối hận, ngươi nhất định sẽ hối hận." Nước mắt Long Phù Nguyệt như mưa.
"Nếu thả nàng đi rồi ta mới có thể hối hận!" Thanh âm của Phượng Thiên Vũ khàn khàn mà mị hoặc. Hắn cố nén dục vọng bừng bừng nổi lên, ôn nhu hôn lên nước mắt trên mặt nàng, ôn nhu âu yếm giống như gió nhẹ, làm cho Long Phù Nguyệt rốt cuộc nói không ra lời.
Long Phù Nguyệt liều mạng kéo về thần trí muốn trầm mê , không buông tay sự cố gắng cuối cùng , cố hết sức muốn đẩy hắn ra, giãy dụa thân thể mềm mại, muốn đem thân mình rút khỏi dưới thân hắn. Phượng Thiên Vũ thở dài một tiếng, một chút lý trí còn sót lại hoàn toàn đánh mất, hắn phóng túng chính mình.
Một trận đau đớn tê liệt gần như khiến Long Phù Nguyệt thét chói tai ra tiếng, nước mắt của nàng từng giọt, từng giọt lớn lăn xuống….
Từ nay về sau, hắn vô luận đối với mình như thế nào, mình cũng đã không thể rời khỏi hắn. . . . . .
Trước mắt giống như một màn pháo hoa nổ tung, trong pháo hoa một con sâu màu đỏ vặn vẹo quay quanh, dần dần biến mất.
Phượng Thiên Vũ trong nháy mắt này, trước mắt cũng bỗng nhiên đỏ lên, ngực giống như tiến có cái gì tiến vào, bỗng nhiên tê rần, một trận mê muội, suýt nữa ngất đi.
Hắn vội vã ổn định tâm thần, trong lòng xẹt qua một chút kinh ngạc, nhưng thấy đôi mắt Long Phù Nguyệt rơi lệ, hắn lại đau lòng vô cùng. Nằm rạp người hôn lên nước mắt trên mặt nàng, thì thào: "Phù Nguyệt, ta sẽ yêu nàng một đời một kiếp. . . . . ."
Động tác của hắn mềm nhẹ vô cùng, giống như nàng là một con búp bê.
Long Phù Nguyệt đã hoàn toàn từ bỏ giãy dụa, hai tròng mắt nàng phủ sương mù hơi nước, song chưởng ôm chặt hông của hắn, hé ra khuôn mặt nhỏ nhắn gần sát lồng ngực của hắn: "Đừng phụ ta, ngươi về sau