Old school Swatch Watches
Nghê Thường Thiết Y

Nghê Thường Thiết Y

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322283

Bình chọn: 8.00/10/228 lượt.

cùng một ruột với Trì lão nhân. Nếu là người

khác, tôi thậm chí còn không thèm hỏi, một viên đạn là xong. Vừa rồi

súng rỗng chỉ là để cảnh cáo em. Chính em tự giải quyết cho tốt. Lần sau sẽ

không may mắn như vậy đâu.”

Lòng của tôi nhảy dựng lên. Anh ta lại cho rằng tôi làm việc

cho Trì lão gia. Hơi ngước mắt lên, nhìn thấy anh ta vừa dứt lời sau đó khóe miệng

hơi nhếch lên, vẻ mặt bỗng nhiên có chút châm chọc, sau đó đứng dậy đi về phía

ngăn kéo để cây súng vừa rồi, lấy ra vài thứ, thuần thục bỏ từng viên đạn vào.

Tôi không biết anh ta muốn làm gì, hơi căng thẳng nhìn chằm

chằm vào. Anh ta lắp đạn vào xong, cầm cây súng trên tay đi về phía tôi, cây

súng thoáng cái đã ở trước mặt tôi.

“Làm gì…”

Tôi có hơi mềm nhũn cả người mà hỏi.

“Cầm lấy mà phòng thân.”

Anh ta ngắn gọn nói, ngồi xuống bên cạnh tôi, cầm khẩu súng,

tháo hộp đạn ra, biểu diễn cho tôi xem một lần nữa.

“Browning M1906, thân súng 4.5 tấc, chỉ lớn hơn một bao thuốc

lá một chút, đặt trong túi có thể trực tiếp bắn, trọng lượng thật chỉ khoảng

400 gam. Cách lên đạn rồi bắn, cái này chắc không cần tôi phải chỉ nữa chứ?”

Tôi sửng sốt, dưới đôi mắt chăm chú của anh ta với vật kia,

cầm lấy khẩu súng ngắn đen nhánh, toàn thân lạnh buốt.

***

Lúc anh ta đi vào trong phòng tắm, tôi đi quanh căn phòng

mang phong cách tây này, lại vén bức màn nhìn xuống, xác định đây chính là căn

biệt thự của Chung tiểu thư. Trong phòng chỉ có một cái giường lớn, mà sofa chỉ

dài bằng nửa người. Tôi nhìn xuống dưới, anh ta nhất định cũng mệt mỏi không

kém, tôi nghiêng mình cuộn người lại, chắc hẳn còn có thể đối phó hết hôm nay.

Tôi còn nhớ rõ hôm qua anh ta nói sẽ không miễn cưỡng phụ nữ, cho nên kế tiếp cũng không lo lắng

anh ta sẽ làm gì tôi. Chỉ cần chịu thiệt một chút, tặng lại chiếc giường cho

anh ta ngủ là được rồi.

Anh ta rất nhanh từ trong phòng tắm đi ta, tùy ý mặc một chiếc

quần ngắn rộng rãi bên hông có dây buộc

mà đàn ông hay mặc, thân trên trần trụi, tóc cón hơi ẩm ướt, lúc đi về phía

tôi, tôi thậm chí còn nhìn thấy một giọt nước trong suốt từ trên mấy sợi tóc

trên trán anh ta chảy xuống lồng ngực màu đồng của anh ta, sau đó theo cơ bụng

lăn xuống thắt lưng.

Thấy tôi ngồi bất động trên ghế salon, anh ta hơi nhướng mày

lên: “Còn chưa đi tắm rửa sao?”

“Không có quần áo thay.”

Chiếc áo choàng nhỏ không biết đã bị ném đi từ khi nào. Ánh

mắt anh ta rơi trên người tôi, quan sát từ trên xuống dưới, thuận miệng nói: “Hỏi

mượn đồ ngủ của Khả Linh đi, ngày mai đi mua.” Ngừng một chút, hình như không

muốn dây dưa thêm với Chung tiểu thư nên đổi giọng: “Mặc của tôi trước đi.”

Mặc quần áo của anh ta, tuy không tránh khỏi có chút không

quen, nhưng tôi xác thực rất muốn tắm, cho nên nghe theo ý anh ta đi đến bên tủ

quần áo lấy một bộ đồ của anh ta đi vào phòng tắm.

“Chờ chút…

Anh ta đột nhiên gọi tôi lại. Tôi quay đầu lại, thấy anh ta

đã đứng phía sau tôi, đưa tay rút ra cây trâm sau đầu còn dính trên búi tóc

tôi, tùy ý xoay xoay vài cái trên tay rồi mời nhìn tôi nhe răng cười: “Đi đi.”

Hành động này của anh ta làm cho tôi cực kì bất ngờ. Không

biết là do tôi suy nghĩ nhiều hay là do anh ta vừa tắm xong nên quần áo không

chỉnh tề, mà nụ cười của anh ta thoạt nhìn mang theo một chút hương vị quỷ dị

nói không nên lời.

Tim tôi đập liên hồi, vội vàng quay đầu lại chạy vào phòng tắm.

Tắm rửa xong mặc vào bộ đồ ngủ bằng nhung thiên nga, dài đến gần gót chân tôi,

phía dưới cổ bao bọc kín không một kẽ hở, bên hông buộc chặt bằng vải thắt

lưng, nhìn lại mình trong gương, đại khái không có vấn đề gì, lúc này mới đi

ra, trông thấy anh ta ngồi trên đầu giường, bộ dạng có hơi xuất thần.

Tôi nhìn không chớp mắt đi về phía chiếc ghế sofa.

“Em định làm gì?”

Tôi nghe thấy anh ta ở phía sau hỏi, dường như có chút kinh

ngạc.

“Giường tặng cho anh ngủ vậy.”

Tôi qua loa nói một câu, thuận tay cầm chiếc gối dựa trên ghế

sofa lên, nghiêng người quay sang hướng khác nằm xuống.

Không lâu sau, tôi nghe thấy sau lưng vang lên tiếng bước

chân, nhìn lại, thấy anh ta đang đến trước ghế sofa, ngồi xổm phía sau tôi.

“Trì Cảnh Thu, rốt cuộc em thật sự không biết, hay là cố ý

dùng chiêu lạt mềm buộc chặt trước mặt tôi?”

Anh ta xoay xoay cây trâm mới vừa rồi bị anh ta tháo ra trước

mặt tôi, bên môi nhếch lên một nụ cười nhạt.

Tôi không thể giải thích được, không biết cây trâm này có

liên quan gì đến tôi.

“Lục Du có một khu rừng rậm rạp khắp nơi đều có thể trông thấy

sóc. Người xưa thường nhắc tới sóc cùng với quả bồ đào (quả nho), một người phụ

nữ đeo trang sức như vậy, chính là để cầu mong sinh được thật nhiều con. Tôi

nghe nói từ trước ở Lăng Dương em cũng

có chút tài danh, không phải ngay cả điều này cũng không biết chứ? Em đã ở trước

mặt tôi mà chọn đeo thứ này, bây giờ còn giả vờ cái gì nữa? Chúng ta là vợ chồng,

có một số việc vốn nên làm…”

Sau lưng anh ta có chút ánh sáng mờ nhạt, đôi mắt dường như

được bao phủ bởi một tầng ánh sáng nhàn nhạt, giọng nói chậm rãi thấp xuống, những

chữ cuối mang theo một chút hấp dẫn.

Tôi lạ