
thành lập đồn cảnh sát, trường học mới, trụ sở công thương nghiệp, cục
thông thương của thành phố với nước ngoài, vân vân…, tên gọi phức tạp, các nơi
lại không đồng nhất. Kì thật cũng là bình mới rượu cũ, như Lăng Dương này, từ
sau khi bị quân đội của Lâu Thiếu Bạch chiếm đóng, anh ta đã trở thành một ông
vua nhỏ, cùng thế lực cũ quản lí thành.
Vừa nghĩ tới cha cũng đến nơi kia, tôi vốn cũng chẳng có hào
hứng gì, chỉ à một tiếng rồi không nói thêm câu nào nữa.
Tôi cũng không quen thuộc với thành Lăng Dương, tất nhiên
không biết anh ta lái xe đi đâu. Đến khi xe ngừng lại, tôi nghe thấy anh ta đột
nhiên nhấn còi ô tô, phảng phất như đón ai, nhìn ra ngoài thì nhìn thấy anh ta
đứng trước một ngôi nhà mang phong cách trung tây lẫn lộn. Không lâu sau, cửa mở,
một người phụ nữ trẻ tuổi từ bên trong đi ra.
Lúc này sắc trời đã hơi tối, nhưng đèn từ trên tòa nhà kia
chiếu xuống, tôi nhìn thấy một người phụ nữ đội một chiếc mũ lông chim kiểu
tây, mặc một chiếc váy dài, khăn quàng bằng nhung, trên vai choàng áo khoác
lông chồn màu tím, dưới chân đi một đôi ủng
da. Lại gần thêm một chút, mái tóc dài xõa ra, trước ngực điểm vài cánh hoa,
ngón tay đeo một chiếc nhẫn kim cương lóng lánh, khuôn mặt xinh đẹp, hiển nhiên
là một mĩ nhân tây hóa đầu thế kỉ hai mươi.
“Thiếu bạch ca!”
Bước chân của mĩ nhân rất nhẹ nhàng, giống như một môt con
bướm đang bay lượn, đi đến bên cạnh xe, gọi một tiếng.
Không ngờ tôi trở mặt quá nhanh hay là đột nhiên bị tôi tuôn
ra một đống câu chửi tục mà mắng vào mặt, tóm lại chiếc gối thuận lợi mà bay
vào khuôn mặt anh ta, lại từ trên mặt anh ta bắn ra ngoài, rơi trên sàn nhà.
Tôi vẫn còn chưa nguôi giận, giơ chân lên đạp xuống bụng anh
ta một cái. Lần này lại không may mắn như lần trước, chân vẫn chưa đụng vào anh
ta thì đã bị anh ta bắt được mắt cá chân, kéo tôi về phía anh ta, trọng tâm tôi
thoáng cái hướng về phía sau, ngửa mặt ngã trên giường. Anh ta buông lỏng chân
tôi ra, trượt đến trước người anh ta, đến khi mông tôi đụng phải đùi anh ta mới
dừng lại được. Bên tai nghe được tiếng rách rất nhỏ, vạt áo sườn xám bởi vì hai
chân mở quá lớn nên đường khâu rách toạc.
Cái tư thế này thật sự có chút mập mờ. Mắt cá chân của tôi bị
anh ta bắt lấy, hai chân mở ra ôm lấy anh ta. Nhưng hiện tại dường như ai cũng
không để ý đến, bởi vì tôi còn đắm chìm trong kinh hãi cực độ cùng phẫn nỗ cực
độ, mà sự phẫn nộ của anh ta hình như cũng không hề thua kém tôi.
“Vừa rồi em mắng tôi cái gì?”
Tay của anh ta như chiếc kìm sắt gắt gao giữ lấy mắt cá chân
của tôi, cả người áp về phía tôi, hay hàng lông mày nhướng lên, vẻ mặt giống
như hung thần ác sát. Tôi bị anh ta kìm lấy một chân cong lên, ngực và bụng bị
áp lên, phí công mà giãy dụa ngược lại
càng thấy đau đớn không chịu được.
“Cẩu tạp chủng, đang mắng anh đó!”
Tôi nhịn cơn đau xuống, nhìn khuôn mặt đang cách tôi cùng lắm
chỉ một cái khuỷu tay, lặp lại một lần nữa.
“Em dám!”
Sắc mặt anh ta tái nhợt, nghiến răng nghiếm lợi phun ra mấy
chữ này, đột nhiên buông lỏng hai chân tôi ra, ngực cùng bụng đang bị áp chế của
tôi được giải phóng, nhưng còn chưa kịp hít thở thì cổ tê rần, lúc này mới biết
anh ta đã nắm chặt cổ tôi, xách tôi ngồi dậy nhẹ như cầm một chiếc túi, một tay
khác giơ cao lên, không chút do dự muốn đánh xuống gương mặt tôi.
Lúc này tôi mới ý thức được, người đàn ông này thật không phải
là một Dương Vũ thế kỉ 21, càng không biết tôn trọng người khác như thế nào,
anh ta chính là một tên bạo quân cường quyền, tôi lại nhất thời không thể khống
chế được mà mạo phạm anh ta một lần nữa.
Lòng tôi lạnh lẽo, nhắm chặt mắt lại. Bên tai nghe được tiếng
gió, tóc mai của tôi đã sớm tán loạn, vài sợi tóc nhẹ nhàng lướt qua gò má tôi,
có hơi ngứa, nhưng lại không có bàn tay nào rơi xuống như mong đợi.
Tôi mở mắt ra, trông thấy
bàn tay của anh ta cứng rắn đặt bên tai tôi, nhìn tôi chằm chằm, hơi
chút cứng ngắc chậm rãi buông xuống. Chỉ là đôi mắt đến nháy mắt cũng không mà
nhìn tôi chằm chằm, trong ánh mắt tràn đầy vẻ âm hiểm tàn ác.
Rõ ràng đã tránh được cơn giận từ bàn tay của anh ta, tôi
không biết có phải cảm ơn vận may của mình hay không.
Tôi thừa nhận bản thân mình rất vô dụng, kì thật chính là
theo chủ nghĩa thực dụng thức thời. Vừa mới phát hiện bị anh ta trêu đùa thì đã
bừng bừng nổi cơn tức giận, hiện tại đã trở thành một kinh khí cầu bị đâm thủng,
đang bay bỗng nhiên rơi xuống đất. Tôi thậm chí còn có chút hối hận vì mình đã
xúc động.
Anh ta dùng súng rỗng lừa tôi, bị tôi nhìn thấu, lừa không
thành công, suy cho cùng tôi là người thắng. Chỉ tự trách mình quá tham sống,
không thể làm được thấy chết không sợ.
Cùng lắm thì nhất thời tức giận nên miệng lưỡi cực nhanh, không kiềm được. Hiện
tại tôi trở mặt với anh ta lần nữa, sau này chỉ sợ sẽ không được tốt đẹp gì.
Một tay kia của anh ta cũng chầm chậm buông lỏng vạt áo tôi
ra, tôi nghe thấy anh ta chậm rãi nói: “Dưới họng súng còn có thể chịu được, em
quả thật can đảm hơn người. Trì Cảnh Thu, tôi biết rõ em có tính toán, cũng