
người cùng bước vào nhà với anh, một
người là cố vần luật nội bộ sẽ nắm vững mọi động thái về kinh tế của Trịnh Minh
Tắc, một người phụ trách việc tìm hiểu tình hình tài chính của anh ta.
Họ ngồi bên bàn trà để bàn về một kế hoạch bí mật, Trịnh Hy Tắc nghe với vẻ rất
chăm chú, bình tĩnh, thi thoảng lại nêu ra những chi tiết xác đáng, ánh mắt rất
kiên định.
Anh mới chính là người đứng đầu thực sự của Trung thiên, anh không phải phụ
trách bất cứ việc gì, mà chỉ cần xác định rõ mục tiêu của mình.
Một cuộc chiến sẽ toàn thắng, và mục tiêu chính là những kẻ tham lam mà gươm đã
kề cổ nhưng vẫn không hay biết gì, họ cứ tưởng rằng khi đã ngồi ở ngôi cao rồi
thì cứ việc kê cao gối ngủ yên, nhưng không ngờ sẽ có ngày mình lại bị chính
tiền tài và quyền lực đẩy xuống vực sâu.
Ai mới là vua, có lẽ đã quá rõ ràng.
Lương Duyệt rất ít khi xen vào. Sau khi rót nước hoa quả cho họ xong, cô lặng
lẽ ngồi xuống bên cạnh, quan sát mọi cử chỉ, sắc mặt của Trịnh Hy Tắc và cố
khắc sâu hình ảnh đó trong lòng.
Đó là một thứ tình cảm rất phức tạp, cô đã đoán trước mình sẽ giống như con
thiêu thân lao vào lửa, nhưng lại chẳng dám rời xa, cứ muốn ở gần. Cô luôn nhớ
hình ảnh anh giơ tay đón cô, khi cô buông người từ tầng ba xuống. Cánh tay to
lớn và giang rộng ấy khiến cô cảm thấy an toàn và ấm áp.
Nhưng cô cũng không quên, anh đã từng nói, anh sẽ nói với người con gái mình yêu
từ đó, nhưng cô đến giờ vẫn chưa nghe được cái từ đó của anh.
Đàn ông đúng là có thể khiến cho phụ nữ có cảm giác không an toàn, Lương Duyệt
cười đau khổ.
Trịnh Hy Tắc vẫn ngồi nguyên tại chỗ, dường như anh đang suy nghĩ tới điều gì
đó, đột nhiên anh hỏi: "Em cười gì thế?"
Lương Duyệt giật mình, vội đáp: "Em còn có một cách tấn công anh ta, nhưng
bây giờ thì em chưa nói cho anh biết được. Cách này sẽ không làm hỏng kế hoạch
của các anh đâu".
Anh thẫn thờ nhìn nụ cười mang vẻ lém lỉnh của cô, mặc dủ vẻ mặt cô vẫn nhợt
nhạt, sau cơn say, những sợi tóc dài xoà xuống che mất đôi mắt đen, khiến cho
nụ cười tinh nghịch của cô kém phần vui vẻ. Anh rời mắt đi một cách khó khăn
rồi mới tiếp tục câu chuyện được: "Tuỳ em thôi, có điều tốt nhất là đừng làm
to chuyện quá".
Cô khẽ cười: "Không đâu, chuyện mà em nói tới rất nhỏ, thậm chí cũng không
hề có chuyện thông báo hoặc đưa lên mặt báo gì đâu".
Anh "ừ" một tiếng, sau đó lại tiếp tục bàn về các bước tiếp theo với
hai người kia. Lương Duyệt khẽ kháng đứng dậy, sau đó bước nhanh lên gác.
Một lúc sau, cô lấy điện thoại ra, tìm một lúc trong danh bạ, rồi chọn một cái
tên quen thuộc, đưa mắt liếc nhìn ra phía ngoài cửa sổ, cầm bút lên viết cái gì
đó, sau đó một mẩu tin nhắn được gửi đi từ máy cô.
Chưa đầy năm phút sau, người kia đã gọi lại cho Lương Duyệt . Cô bịt ống nghe,
bước vào bếp với vẻ bí mật. khiến cho Trịnh Hy Tắc và hai người kia đều phải
dừng lại, nhìn theo cô với vẻ tò mò.
Lương Duyệt từ trong bếp bước ra, ngồi xuống ghế, cười và nói với Trịnh Hy Tắc:
"Giải quyết được rồi, em đảm bảo màn kịch hôm đó sẽ rất hay đấy".
Nụ cười của cô đã khiến Trịnh Hy Tắc trút bỏ được tâm trạng căng thẳng suốt mấy
ngày qua, anh đáp bằng vẻ rất hoà nhã: "Được rồi, anh sẽ chờ xem em thêm
màu sắc cho bức gấm thêu như thế nào?".
"Đây là chuyện của phụ nữ, không liên quan gì tới đàn ông các anh."
Lương Duyệt mỉm cười đầy vẻ bí ẩn.
"Phụ nữ trên thương trường rất rắc rối, một khi đã hận ai thì họ không
những có thể phá hỏng hoàn toàn chuyện làm ăn của đối thủ, làm cho người ấy
không còn đường thoát, hơn nữa còn rất biết cách dùng những luân lý đạo đức
cũng như lòng nhân nghĩa bác ái đối với mọi người để tô vẽ thêm cho bản thân
mình, không biết em có như vậy hay không?".
Không để ý đến những lời đùa cợt của Trịnh Hy Tắc, Lương Duyệt đứng dậy vừa đi
lên gác, vừa nói: "Em đi chuẩn bị quần áo để xem màn kịch thú vị đó đây.
Lần này chắc chắn sẽ rất hay".
"Phải, chúng ta sẽ rửa mắt cùng chờ xem." Trịnh Hy Tắc đáp cùng lúc
với tiếng đóng lại của cánh cửa trên gác.
Trước vẻ thể hiện ấy của Lương Duyệt , anh thấy nỗi lo lắng, phấp phỏng mấy
ngày qua gần như đều đã biến mất. Một con người tràn đầy khí thế tranh đấu mới
đúng là Lương Duyệt và mới là người phụ nữa làm cho anh cảm thấy dễ chịu nhất.
Và là người vợ hoàn mỹ nhất của anh.
Đó là một màn kịch hay có rất nhiều người chứng kiến. Cách ăn mặc của Lương
Duyệt cũng rất phù hợp với yêu cầu của vai diễn mà cô phải đảm nhiệm, hiền
thục, cẩn trọng và cung kính. Đó là một bộ lễ phục dài có cổ hình chữ V màu đen
cùng với toàn bộ đồ trang sức bằng kim cương mà anh đã tặng, trông cô thật đoan
trang và quý phái. Trang phục của anh đã sớm được người làm mang đến từ Quang
Mẫn Uyển. Khi cô bước từ trên gác xuống, thì Trịnh Hy Tắc trong bộ âu phục màu
đen đang đứng dựa vào lan can cầu thang, ngước lên đón cô.
Trong một hoàn cảnh như thế này, không cần phải làm rùm beng, phô trương, chỉ
cần hai người phối hợp thật ăn ý thì hoàn toàn có thể đánh bại bất cứ đối thủ
nào, thực hiện được bất cứ việc gì. Anh đưa tay ra,