
Dân chúng Ngâm Phong quốc đều kết hôn sớm, nam tử
mới mười bảy tuổi đã đón dâu. Tiêu Lăng Thiên là nhiếp chính vương cao
quý vậy mà hai mươi bốn tuổi vẫn chưa lập phi?
Không biết vì sao tâm
tình Dạ Nguyệt Sắc bất chợt tốt hơn. Cơn giận tan đi, nàng nhận ra mình
thật là ngu, sao có thể tùy tiện đính hôn như vậy, Tiêu Lăng Thiên đáng
ghét này rõ ràng là đang trêu chọc mình mà.
Nghĩ đến đây nàng lại cười nhìn hắn.
“Tẩu tẩu thương ta làm gì? Chỉ cần ca ca ngươi là đủ rồi. Chỉ sợ tẩu tẩu
nhiều quá sẽ làm cho ca ca yêu quý miệt mài quá độ, sớm qua đời, vậy
chẳng phải Ngâm Phong quốc ta sẽ chịu tổn thất sao?”
Sắc mặt hắn trầm xuống, cái gì mà miệt mài quá độ, những lời nói thô tục này nàng nghe được từ đâu!
Thấy sắc mặt hắn không tốt, Dạ Nguyệt Sắc cũng tỉnh táo không đợi hắn mở
miệng dạy dỗ đã xoay người chui vào gian hàng bên cạnh. Đây là gian hành bán mặt nạ, lễ tế Phong Thần luôn có truyền thống đeo mặt nạ, phần lớn
nam tử đều đeo mặt nạ Phong Thần, nữ tử thì mang mặt nạ Nguyệt Thần, tạo thành một quang cảnh rất đặc biệt trên đường cái rộn ràng.
Trong
gian hàng này, ngoại trừ mặt nạ Phong Thần, Nguyệt Thần còn có mặt nạ
thần Chung Quỳ trừ tà, mặt nạ khỉ để trêu trẻ con, linh tinh. Dạ Nguyệt
Sắc trong lòng nghĩ rằng vừa khéo, để hắn đeo mặt nạ xem còn trêu họa
ghẹo nguyệt thế nào.
Thần Chung Quỳ: vị thần có thể đánh quỷ trong
truyền thuyết, dân gian xưa thường treo ảnh của Thần, cho rằng có thể
trừ được tà ma
Tìm được một cái mặt nạ thần Chung Quỳ, nàng xoay người kéo Tiêu Lặng Thiên đến bên cạnh, híp mắt cười nhìn hắn.
“Ca ca, mặt nạ này ta tặng, ca ca đeo đi, ca ca phóng khoáng mê người như
thế sắp hút hết cô nương cả thành đến rồi, chẳng phải sẽ làm nam tử cả
thành ghen ghét sao?”
Lúc này hắn lại không giận mà để mặc nàng đùa
nghịch. Vóc người Dạ Nguyệt Sắc không cao, chỉ tới trước ngực Tiêu Lăng
Thiên, nàng liền túm lấy vai hắn, bắt hắn cúi người xuống rồi giơ hai
tay lên đặt mặt nạ lên mặt hắn, sau đó vòng hai tay ra sau đầu buộc dây
mặt nạ cho hắn.
Thật gần! Trái tim hai người cũng vì cự ly này mà nảy lên. Ngoại trừ đêm Hạ Chí kia, bọn họ chưa bao giờ ở gần như thế. Mặt
của bọn họ gần trong gang tấc, hô hấp nhẹ nhàng phả lên mặt đối phương.
Một lần nữa nàng lại ngửi thấy mùi mộc hương trên người hắn, vừa nhàn
nhạt là vừa thơm mát, ấm áp làm cho nàng có chút choáng váng. Hắn cũng
có thể ngửi được mùi mai hương sâu kín trên người nàng, nhẹ nhàng quẩn
quanh, quấn đến mức làm lòng hắn không yên, giống như đang ở trong mơ.
Nhất định là bị mai hương kia đầu độc, hắn nhìn khuôn mặt dịu dàng hơi có vẻ tái nhợt trước mặt, đột nhiên lại có một loại xúc động mãnh liệt muốn
âu yếm, muốn ôm cô bé nhỏ xinh này vào trong tay mình, cả đời yêu thương thật cẩn thận.
Trong lòng Dạ Nguyệt Sắc cũng thấy bất an, tay có
chút run rẩy, cảm giác sợi dây kia buộc quá lâu, lâu đến mức mùi mộc
hương cũng đã vương vào người mình, cuối cùng cũng buộc xong. Nàng buông tay lui về sau một bước, thưởng thức nam tử đeo mặt nạ thần Chung Quỳ
trước mắt lại quên mất dưới lớp mặt nạ này là đôi mắt đen nhánh ào ào vũ bão.
“Tốt lắm.” Nàng vỗ vỗ tay, “Cái này có thể bớt được mấy cô nương tới tìm.”
Trái tim Tiêu Lăng Thiên chấn động mạnh một cái, tỉnh lại từ trong suy nghĩ
lung tung. Mình thật sự điên rồi, muốn nữ nhân thế nào mà chẳng có, tùy
tiện tìm một nữ nhân ấm giường cũng xinh đẹp dịu dàng hơn nàng, sao hắn
có thể nổi lên những suy nghĩ bất chính với một cô bé còn chưa trưởng
thành, hơn nữa còn là người nhất định sẽ chết trong tay mình!
Sắc mặt hắn lúc này đã chìm trong nước lạnh, nhưng được mặt nạ che dấu nên
không ai thấy được, chỉ là khí phách lạnh lùng được che dấu lúc trước
đang từng chút từng chút quấn quanh người. Có lẽ — hắn nên kết thúc trò
chơi tối nay ở đây thôi.
Dạ Nguyệt Sắc đi phía trước vẫn hồn nhiên
không biết suy nghĩ của hắn, hỏi được hoa linh lan này đều xin được từ
miếu Phong Thần phía trước, nàng lập tức muốn tới miếu Phong Thần chơi
một lần.
“Ca ca,” Hắn nhìn nàng xoay người chạy đến bên cạnh hắn,
trên gương mặt nhỏ tràn đầy mong đợi. “Chúng ta đến miếu Phong Thần phía trước đi, nghe nói nơi đó rất náo nhiệt, có múa, bắn pháo hoa, cầu
duyên. Ca ca, chúng ta đi đi.”
Nàng kéo tay hắn, mềm giọng năn nỉ,
hoàn toàn không phát hiện lúc này nàng thật sự coi hắn là ca ca của mình mà không phải một nhiếp chính vương nàng một lòng đề phòng, một lòng
muốn chạy trốn. Cảm giác làm nũng người thân chưa từng được nếm trải đã
dồn tất cả lên người nam nhân này.
Nhìn nàng mềm mại làm nũng với
mình, Tiêu Lăng Thiên thật sự không thể nào từ chối. Trong lòng than nhẹ một tiếng, bỏ ý định muốn dẫn nàng hồi cung đi. Coi như xong, không
phải đã quyết định hôm nay sẽ cưng chiều nàng một lần sao, vậy thì cưng
chiều đến cùng đi.
“Còn không đi nhanh.” Hắn lật tay dắt nàng đi tới miếu Phong thần, không biết động tác của mình đã lộ ra biết bao dịu dàng.
Dạ Nguyệt Sắc đi phía sau Tiêu Lăng Thiên, cảnh náo nhiệt bên cạnh đã
không còn tới được trái tim nàng. Bàn tay to lớn kia nắm