Polly po-cket
Nếu Mùa Hạ Ấy Em Không Gặp Anh

Nếu Mùa Hạ Ấy Em Không Gặp Anh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323450

Bình chọn: 7.5.00/10/345 lượt.

m đột nhiên trở nên vui tươi và náo nhiệt, Chương Tiểu Bồ càng hấp dẫn hơn, cô ấy nói, Tịch Hạ yêu quý, mình nhất định sẽ trở thành một nhà

thơ, tương lai, mình nhất định phải trở thành một nhà thơ.

Sau ngày hôm ấy, thư gửi về cho Chương Tiểu Bồ nhiều không kể xiết.

Mỗi ngày gần năm, sáu mươi lá thư. Tôi thường cùng cô ấy đến phòng thường

trực lấy thư, việc đó tự nhiên trở thành một hoạt động đặc biệt giữa

chúng tôi, sau đó tôi giúp cô ấy bóc thư, đọc thư, trả lời thư. Cô ấy

chỉ chọn những bức thư được gửi từ những chàng trai ở thành phố để trả

lời. Trong đám con trai gửi thư có những sinh viên nam còn gửi kèm cả

ảnh, thế là, những người đó trở thành mục tiêu tấn công chính của cô ấy.

Cuối cùng, sự nhiệt tình của tôi cũng giảm dần, thư quá nhiều, không thể bóc xuể. Sau kì thi thử lần một, lần hai, thành tích của cô ấy trượt dốc

thê thảm. Sau cuộc thi thử lần một cô ấy tụt xuống thứ tư, còn tôi xếp

thứ nhất, mẹ cô ấy tìm đến trường, hiệu trưởng của trường đích thân gặp

cô ấy để nói chuyện.

Sau đó cô ấy nhanh chóng lấy lại trạng thái

cân bằng. Cô ấy nói một cách tùy tiện rằng, Tịch Hạ, giao cả cho cậu

đấy, cậu thích trả lời ai thì trả lời, còn nữa, những con tem trên bì

thư, cậu có thể cắt hết, chẳng phải cậu thích sưu tập tem sao?

Thế là tôi đã được giao cho một đặc quyền như vậy. Thực ra, tôi biết Chương Tiểu Bồ vẫn đang liên lạc thư từ với hai người con trai mà cô ấy đánh

giá là xuất sắc nhất, nói là bạn thơ, thực ra là cô ấy thích họ.

Thư của hai người này được gửi thẳng tới hòm thư ở nhà cô ấy.

Cô ấy nói với tôi, một người là sinh viên Nam Kinh, một người là sinh viên Vũ Hán, còn nữa, cả hai đều rất đẹp trai.

Vậy còn Thẩm Gia Bạch thì sao? Tôi hỏi.

Thẩm Gia Bạch nào?

Cô ấy đã hoàn toàn quên mất Thẩm Gia Bạch, chỉ chưa đầy hai tháng. Hai

tháng trước, Chương Tiểu Bồ còn luôn miệng nhắc đến tên Thẩm Gia Bạch,

ngày ngày nói Thẩm Gia Bạch thế này, Thẩm Gia Bạch thế kia, nhưng bây

giờ, cô ấy nói, Thẩm Gia Bạch quá đơn thuần, làm sao có thể so sánh được với sinh viên? Cậu xem hai anh sinh viên ở Nam Kinh và Vũ Hán kia đẹp

trai lại tài giỏi, đã từng đến Singapore để tham gia cuộc thi hùng biện

rồi đấy, cậu xem đi, đây là ảnh mà họ gửi đến.

Người con trai

trong ảnh đúng là rất đẹp trai, cao cao gầy gầy, nhưng tôi thực sự không thích cách làm này của Chương Tiểu Bồ, tôi nói: Cậu chỉ nên liên hệ với một người thôi, không nên cùng gửi thư cho cả hai người như thế.

Sợ gì chứ! Chương Tiểu Bồ nghênh mặt nói: Mình có phải là yêu đương gì

đâu, bọn mình chỉ là bạn, rất trong sáng, cậu có hiểu không hả?

Tôi không hiểu, nếu là tôi, tôi sẽ chỉ liên lạc với một người, hoặc là

người ở Nam Kinh hoặc là người ở Vũ Hán, nhưng Chương Tiểu Bồ lại cùng

lúc liên lạc với cả hai người, mỗi lần đều gửi đi hai lá thư.

Thư của Thẩm Gia Bạch được gửi đến sau khi thơ của Chương Tiểu Bồ được đăng một tháng.

Là tôi nhận thư.

Nhìn thấy phong bì đề người gửi là Thẩm Gia Bạch, tôi còn nghĩ chắc trùng

tên, nhưng địa chỉ của người gửi khiến tôi hiểu ra ngay, anh ấy chính là Thẩm Gia Bạch của trường Nhị Trung, bởi vì bên trên bì thư có viết: Lớp mười hai số ba trường Nhị Trung.

Đúng thế, Thẩm Gia Bạch là lớp

trưởng của lớp mười hai số ba trường trung học Nhị Trung, là chủ tịch

hội học sinh và là học sinh xuất sắc nhất của trường Nhị Trung. Anh ấy

còn là học sinh duy nhất của thành phố đến Bắc Kinh tham dự kì thi

Olympic, trong cuộc thi tuyển chọn, Chương Tiểu Bồ rớt, còn anh ra nước

ngoài dự thi.

Người con trai khiến Chương Tiểu Bồ ngày đêm mong nhớ hai tháng trước cuối cùng cũng đã gửi đến một lá thư.

Phong bì màu xanh nhạt, trên đó còn vẽ hình một chiếc thuyền lá cô đơn trên

biển, chắc là anh ấy đã lựa chọn rất kĩ? Bởi vì Thẩm Gia Bạch là cố nhân của Chương Tiểu Bồ, lá thư này, tôi không đọc, mà giao trả cho Chương

Tiểu Bồ mặc dù cô ấy đã nói tôi có thể tự bóc ra đọc. Tôi biết bây giờ

cô ấy đang rất thân thiết với hai anh sinh viên ở Nam Kinh và Vũ Hán

kia, nhưng, tôi vẫn đưa lá thư cho cô ấy.

Của Thẩm Gia Bạch gửi. Tôi thản nhiên nói.

Chương Tiểu Bồ lập tức bóc thư.

Tôi đã nhìn thấy cô ấy bóc thư của hai chàng sinh viên kia, dùng một cây

kéo, cắt cẩn thẩn từng chút một, cẩn thận lấy thư ra, thậm chí, giấy

viết thư cũng đặc biệt đến cửa hàng trong trường mua loại giấy chuyên

dùng để viết thư, loại đắt nhất, màu hồng, có mùi thơm.

Nhưng cô ấy đối xử với lá thư này rất dã man.

Bì thư bị xé toạc.

Bên trong là một lá thư, là của Thẩm Gia Bạch viết cho cô ấy.

Tôi nhìn qua một cái, sau đó sững người lại.

Chữ đẹp quá! Thể chữ Liễu(1) bay bướm! Con trai mà viết được kiểu chữ này

rất hiếm, bọn con trai trong lớp viết chữ như viết ra một đống ruồi

nhặng, nghiêng nghiêng ngả ngả, nhưng chữ của Thẩm Gia Bạch được viết

trên tờ giấy màu vàng nhạt nhìn rất đẹp.

(1). Thể chữ Liễu: Một kiểu chữ viết theo phong cách của Liễu Công Quyền, nhà thư pháp thời Đường của Trung Quốc.

Chương Tiểu Bồ chỉ đọc một trang, còn lại ném vào thùng rác.

Trong thùng rác hình con chó nhỏ có lá thư của Thẩm Gia Bạc