
trong một huyện thành nhỏ, còn
nổi tiếng hơn cả Lưu Hiểu Khánh ngày ấy. Còn bố là một diễn viên tuồng
nghiệp dư, mỗi vở kịch mẹ diễn, bố đều đến xem. Rồi họ kết hôn, mẹ sinh
ra tôi và anh trai, vừa béo vừa già, mẹ không còn đi hát kịch nữa, chỉ
hát ở nhà. Mẹ hát rất say sưa, tôi biết, mẹ hát cho bố nghe, chỉ khi bố ở nhà mẹ mới hát, nếu bố không có nhà, mẹ luôn trầm mặc.
Anh trai
tôi là u Dương Gia Hòa, đang học năm thứ ba Đại học Nhân Dân, bố muốn
anh học quản trị kinh doanh, nhưng anh lại học Trung văn. Bố muốn anh
sau này sẽ phụ giúp việc làm ăn, nhưng anh nói, anh không thích làm kinh doanh, anh muốn làm bạn với chữ nghĩa.
Trước khi tôi mười bảy tuổi, cuộc sống đã diễn ra một cách hết sức quy củ như thế.
Nhưng năm tôi mười bảy tuổi, tất cả đã đổi thay.
Đầu tiên là gia đình có biến cố.
Mẹ phát hiện bố có nhân tình.
Bố si mê một nữ họa sĩ. Khi phát hiện ra việc đó, mẹ không làm ầm lên, mà hàng ngày đều chờ cửa đợi bố về.
Tôi nhận ra chỉ qua một đêm mà mẹ già đi rất nhiều.
Bà không còn là người phụ nữ hấp dẫn và quyến rũ nữa. Tôi đã từng nhìn
thấy mẹ trang điểm diễn kịch, vừa hấp dẫn vừa xinh đẹp, nhưng không có
bố thưởng thức, mẹ trở nên cô đơn và lạc lõng.
Tôi đi tìm người phụ nữ có tên là Vân Cẩm kia. Chính cô ta đã dụ dỗ bố tôi.
Lần đầu tiên nhìn thấy Vân Cẩm, tôi nhận thấy thật ra cô ta rất hấp dẫn.
Vân Cẩm là một người phụ nữ hấp dẫn, tất cả những người đàn ông từng gặp cô ta đều không dễ dàng gì mà quên cô ta được. Có người nói cô ta là liều
thuốc độc, cũng có người nói cô ta là thuốc phiện, tóm lại, cô ta khiến
đàn ông muốn bỏ cũng không được.
Cô ta không thể được coi là xinh đẹp hay có nhan sắc, lần đầu tiên khi tôi nhìn thấy cô ta, cô ta cô
đơn, ngồi trong một góc hút thuốc, lặng lẽ nhìn người khác tự hành hạ
mình không chút bận tâm. Chắc các nữ họa sĩ đều như thế, mọi người bàn
tán về Picasso(1), Van Gogh(2), là sinh viên của lớp tài năng trong
trường Mỹ thuật, dù có hành động thế nào thì cũng không bị cho là quá
đáng: nam sinh vì nữ sinh mà nhảy lầu; nữ sinh vì nam sinh mà cắt cổ tay là chuyện thường xảy ra ở trường Mỹ thuật, nhưng làm vậy họ chưa chắc
đã chết được, bởi vì thiên tính của họ chính là lãng mạn.
(1).
Pablo Picasso (1881-1973) là họa sĩ, nhà điêu khắc nổi tiếng người Tây
Ban Nha, một trong hai người sáng lập trường phái lập thể trong hội họa
và điêu khắc.
(2). Vincent van Gogh (1853-1890) là danh họa người Hà Lan thuộc trường phái hậu ấn tượng.
Vân Cẩm không giống họ, cô ta lúc nào cũng điềm đạm, khiến người khác nhìn
vào cảm thấy cô ta là một người rất lạnh lùng. Hôm đó, Vân Cẩm mặc một
chiếc áo thổ cẩm, quàng khăn màu đỏ, trông da càng trắng hơn, nhìn rất
đẹp và nổi bật.
Trong mùi nước hoa thoang thoảng cô ta dùng có
mùi bạc hà thanh nhẹ. Cô ta giống như Marthe(3) dưới ngòi bút của đại
danh họa người Pháp Pierre Bonnard, có chút gì đó như uể oải, suy đồi.
(3). Marthe de Méligny, là vợ và là nguồn cảm hứng sáng tác của họa sĩ Pierre Bonnard (1867-1947).
Đúng, uể oải và suy đồi.
Suy đồi là một từ đẹp, tôi không cho rằng đó là một từ xấu.
Đã từng có người nói về Vân Cẩm, về những thứ mà Vân Cẩm thích đó là: một
đình viện sâu hun hút, nha hoàn với ánh mắt xinh đẹp, sự phồn hoa và
tuổi trẻ, quần áo đẹp, hình ảnh ngựa phi nước đại, những ánh đèn thần
kì, pháo hoa nở rộ giữa trời đêm, ca vũ ở Lệ viên(4), những món đồ cổ
đặt trên kệ gỗ hồng, những ngón tay trắng như tuyết bóc vỏ cam màu vàng, những lá trà màu xanh tươi dần dần nở ra trong làn nước…
(4). Cách gọi nhà hát kịch thời xưa.
Tôi nghĩ, cô ta là một phụ nữ cảm tính.
Có người nói cô ta đã từng lên giường với hơn mười người đàn ông, ai biết
là thật hay giả, nhưng họ nói cứ như thể họ đã tận mắt chứng kiến vậy,
khiến người ta không thể không tin.
Cô ta có một khí chất giống như hương thầm, cho dù bạn đã đi rất xa, nhưng vẫn ngửi thấy thoang thoảng.
Nhưng cô ta là nhân tình của bố. Vì vậy, có tốt đến đâu, cũng là người mà tôi không thể chấp nhận được.
Khi tôi tìm thấy cô ta, cô ta đang hút một điếu thuốc, tôi bước tới, giơ
tay lên, sau đó giáng cho cô ta một cái bạt tai khá mạnh.
Con điếm! Tôi mắng cô ta.
Thực ra, tôi rất ghét từ “con điếm”, nếu Vân Cẩm không qua lại với bố tôi một cách bất chính như thế, thì tôi sẽ thích cô ta.
Đúng vậy, tôi thích những người phụ nữ xinh đẹp và cô đơn, những người không quan tâm đến sự tồn tại của người khác, họ là những con bướm phát ra
thứ ánh sáng thần kì trong đêm.
Tranh của cô ta vẽ rất lạnh, nên không dễ bán, nhưng cô ta làm thế nào mà duy trì được gallery? Đương nhiên do bố tôi bỏ tiền.
Phòng tranh của cô ta nằm ở một vị trí đẹp trên phố Số 8, một căn hộ ba phòng rất lớn, năm tầng, phía dưới là một dãy các quán bar. Ban ngày rất yên
tĩnh, ban đêm rất ồn ào, cô ta thường ngày ngủ đêm vẽ, cô ta nói thích
buổi tối, bởi vì sự ồn ào đó khiến cô ta thấy vui.
Trong phòng có rất nhiều hoa khô, còn có cả tranh cô ta vẽ, từng bức từng bức cứ đập
vào mắt người nhìn, khiến người ta thích thú.
Tôi cứ nghĩ rằng cô ta sẽ gào khóc, nhưng