
hợp hoan
nở rộ, từng bông lại từng bông, những đóa hoa trên từng thân cây chứa
đựng sự tươi sáng và hoan hỉ. Tôi ngồi trên xe quay lại trường mà lòng
cảm thấy vô cùng nhẹ nhõm.
Khi chạy lên tầng để vào lớp học, tôi
nhảy hai bước một, bí mật hạnh phúc như thế, chỉ có tôi biết nó khiến
tôi cảm thấy run rẩy thế nào.
Chương Tiểu Bồ vẫn liên lạc qua lại rất nhiệt tình với hai nam sinh viên của đại học Nam Kinh và Vũ Hán,
bọn họ thi nhau gửi cho cô ấy rất nhiều tài liệu ôn tập và những đề thi
mẫu của địa phương nơi họ ở, điều này khiến cô ấy đắc ý rất lâu.
Thành tích của chúng tôi vẫn là người này nhất thì người kia nhì, người này nhì thì người kia nhất, cứ luân phiên nhau như thế.
Ngày hôm sau, tôi tranh thủ về nhà vào giờ nghỉ trưa, mẹ đang ngủ trưa trong phòng, chỉ có con mèo đang nằm ườn trên bục cửa ngủ gà ngủ gật, tôi vẫy vẫy tay chào nó, sau đó lấy chìa khóa mở hòm thư. Điều khiến tôi thất
vọng là bên trong trống rỗng. Haizz, cũng phải thôi, chiều hôm qua thư
mới gửi đi mà.
Buổi tối, sau khi ăn cơm ở trường xong, tôi lại về nhà.
Trời mưa lất phất, cũng may từ trường tôi về nhà chỉ phải đi khoảng hai cây
số, nên rất nhanh sau đó tôi đã tới nơi, nhưng không vào trong mà chỉ
đứng ngoài mở hòm thư ra xem.
Tôi không dám tin vào mắt mình nữa!
Bên trong có một lá thư màu xanh nhạt đang lặng lẽ nằm đó.
Tim đập nhanh tới loạn nhịp, mặt tôi ửng đỏ!
Tôi cầm lấy lá thư, quên cả khóa hòm thư lại, chạy đi một lúc lâu rồi mới
nhớ quay lại khóa hòm thư, lá thư gửi đến số 23 đường Tân Khai này khiến tôi vô cùng kích động!
Tôi chạy tới đứng dưới một bóng cây, không nỡ xé bì thư ra, đúng thế, đúng thế, đúng thế, đúng là thư của Thẩm Gia Bạch!
Nét chữ của anh ấy như rồng bay phượng múa uốn lượn trước mắt tôi, còn đẹp
hơn cả lần trước, phía dưới không ghi địa chỉ, mà viết, xem xong sẽ rõ.
Xem xong sẽ rõ. Thần bí biết bao, chứa đựng sự ngọt ngào và niềm vui mãnh
liệt, sau này, khi tôi đọc Ngọc Mễ của Tất Phi Vũ(2), khi Ngọc Mễ chờ
đợi thư của Quốc Lương, chắc tâm trạng cũng như tôi lúc này? Cô ấy cũng
đã vui mừng như thế, thậm chí còn không nỡ đọc.
(2). Tất Phi Vũ là nhà văn nổi tiếng người Chiết Giang, tác phẩm Ngọc Mễ từng đoạt giải thưởng Lỗ Tấn lần thứ ba.
Ngọc Mễ không biết chữ, vì muốn đọc thư của Quốc Lương mà đã dùng từ điển
Tân Hoa để tra từng chữ từng chữ một, người con gái khi yêu, trong mắt
họ là một hồ nước nổi sóng, nhìn đâu cũng thấy tình.
Tôi và Ngọc Mễ giống nhau, tình cảm ấp ủ trong lòng chỉ toàn màu hồng.
Người con gái khi có tâm sự, tim sẽ đập loạn nhịp, mặt sẽ ửng hồng, sẽ trở nên rất không bình thường.
Lúc này, trái tim tôi như chứa hàng trăm nghìn con diều đang bay lượn.
Bước chân của tôi nhẹ nhàng uyển chuyển, tiếng chim hót trong không trung
nghe thật véo von, sắc mặt tôi lúc này có đỏ như một trái táo không?
Cẩn thận dùng răng xé ra một chút, rồi hết sức tỉ mỉ từ từ mở ra xem.
Lá thư bên trong được gấp thành hình một con chim, một con chim màu xanh.
Không ngờ anh ấy lại tỉ mỉ và dụng tâm như thế, khiến người khác cũng phải động lòng!
Tôi cẩn thận mở lá thư ra, vẫn là giấy viết thư màu vàng nhạt, lần này lại
thêm dòng kẻ đỏ, càng khiến nó trông có màu sắc cổ điển hơn.
Tiểu Bồ. Anh ấy viết.
Lần này, anh ấy đã bỏ họ đi.
Đọc thư em gửi, anh còn không dám tin vào mắt mình nữa, em có biết là chữ
của em đẹp lắm không? Anh thật không dám tin là nó lại được viết bởi bàn tay một người con gái!
Suốt đêm, anh không sao ngủ được, cứ đọc
đi đọc lại thư của em. Đây là lá thư của cô gái anh thích viết cho anh
sao? Là thật sao? Anh không dám tin nữa.
Em có biết anh biết em từ khi nào không?
Em có còn nhớ, một lần em đến trường Nhị Trung tham gia cuộc thi hùng biện Ngũ Tứ(3) không, em giải nhất anh giải nhì, lúc đó, anh đã chú ý tới em rồi. Còn có một lần, Nhất Trung và Nhị Trung thi đấu, em là đội trưởng
của đội cổ động, em đứng giữa một nhóm các bạn nữ, nổi bật như thế, tỏa
sáng như thế!
…
(3). Ngũ Tứ là Ngày Thanh niên Trung Quốc, dùng để kỷ niệm ngày mùng bốn tháng năm năm 1919, ngày thanh niên học
sinh Trung Quốc xuống đường biểu tình thể hiện lòng yêu nước.
Tôi đọc thư, mà trái tim lúc nóng lúc lạnh, nóng là vì Thẩm Gia Bạch trả
lời thư nhanh như thế, lạnh là vì, thư lại viết cho một người con gái
khác, không liên quan gì đến tôi.
Đọc hết lần này tới lần khác, tôi không biết phải đối diện với việc này thế nào.
Là do tôi tự chuốc lấy.
Đúng thế, từ giây phút nhìn thấy tên anh ấy tôi đã cam chịu chấp nhận sự sai lầm này rồi, tôi biết Thẩm Gia Bạch, cũng lâu như anh ấy biết Chương
Tiểu Bồ.
Cuộc thi nào anh ấy tham gia cũng đều giành giải nhất,
anh ấy từng đoạt giải thưởng cao nhất trong cuộc thi thơ ca do đài
truyền hình tổ chức, tôi đã từng nghe cái tên này mấy lần trên truyền
hình rồi!
Còn về tôi, anh ấy không nhắc đến dù chỉ một từ, có
thể, trong mắt anh ấy, tôi chỉ là một cái kén, một cái kén không thể hóa thành bươm bướm, hoặc, tôi chỉ là một chú vịt con xấu xí, tất cả đều
rất bình thường, chẳng có gì đáng để nhắc đến.
Lên lớp ôn tập
buổi tố