
à Tiểu Thạch Tử nhé.”
Cả hai đang nói chuyện thì ông nội bỗng đi đến đứng
cạnh bàn, nói: “Ngày mai ông cùng Thuấn Nhân đến trường, xem kết quả thi cử của
Tử Chấn thế nào, nếu cháu đỗ thì từ mai ăn cơm ở nhà ông, tối về nhà họ Diệp
ngủ. Chờ đến khi nào thi đại học, ông sẽ cho cháu tiền xe về Bắc Kinh thi. Bây
giờ đứa nào về phòng đứa đấy ngủ, còn ở đây thì thào to nhỏ nữa là ông đuổi
đấy!”
Thuấn Nhân vội vàng thu gom bông băng bỏ vào hộp,
trong lòng vui sướng, chốc chốc lại nghếch đầu liếc nhìn Tử Chấn, thấy cậu đang
lè lưỡi trêu mình. Thuấn Nhân quay về phòng, mở tủ cất hộp bông băng, nhưng khi
nhét cái hộp vào, tay lại bị vướng vào góc nhọn của chiếc hộp khác, Thuấn Nhân
cầm ra, để lên bàn.
Tử Chấn nhìn thấy chiếc hộp xinh xắn, liền đi tới để
nhìn kỹ hơn: “Chạm trổ rất tinh vi, xem ra chiếc hộp này có từ thời nhà Minh.”
Thuấn Nhân trợn tròn mắt, trong lòng rất khâm phục,
nhưng lời nói ra thì ngược lại: “Sao cậu nói cứ như ông cụ non thế, đến mấy thứ
này cũng biết à?”
Tử Chấn ngạo mạn nói: “Ăn nhằm gì? Từ nhỏ tớ đã biết
nhìn mấy thứ này rồi.”
Thuấn Nhân gạt chiếc khóa cài, mở nắp hộp, lấy sợi dây
để dưới đáy hộp ra, sợi dây được tết bằng da bò.
Thuấn Nhân cầm sợi dây đeo vào cổ tay Tử Chấn: “Lúc
rảnh rỗi tớ tết đấy, xong rồi lại lười đeo, cất trong cái hộp này lâu rồi, tặng
cậu đấy!” Nói xong, cô bé buộc hai đầu sợi dây lại, rồi đút ngón tay trỏ vào:
“Ôi! Cậu đeo rộng quá, cũng không sao, đợi khi nào cậu lớn, sẽ vừa thôi!”
Tử Chấn hỏi: “Ai dạy cậu tết sợi dây này vậy?”
“Mẹ tớ đấy. Đây là sợi dây may mắn, buộc lại rồi sẽ
không gỡ ra được. Nếu ước một điều, đợi khi nào sợi dây tự nhiên bị đứt, điều
ước sẽ trở thành hiện thực.”
Tử Chấn nhắm mắt lại cầu nguyện. Thuấn Nhân thấy bộ
dạng cậu có vẻ nghiêm túc nên cảm thấy rất buồn cười.
Một ngày trước kỳ nghỉ hè, kết quả cuối học kỳ được
công bố. Tổng số điểm của Trăn Trăn đứng thứ năm cả lớp, cả năm đứng thứ mười
chín.
Các học sinh đang bàn tán xôn xao trước tờ kết quả thi
dán trên bảng, Thuấn Nhân tìm thấy tên mình vẫn chỉ đứng ở mức khá trở xuống.
Xem xong từng môn, nghi ngờ điểm số môn toán cao hơn bình thường mười mấy điểm,
cô bé định quay về lớp học giở bài làm ra xem lại. Vừa định quay người đi,
nhưng cô lại quay lại, tìm tên Tử Chấn. Tên cậu ấy rất dễ tìm, chỉ cách cái tên
Trăn Trăn có vài dòng. Thuấn Nhân nhìn thấy tên cậu cao như núi Thái Sơn, Tử
Chấn xếp thứ nhất. Thấy vậy, cô bé nhoẻn miệng cười sung sướng.
Về đến lớp học, Thuấn Nhân xem lại bài thi từ đầu đến
cuối. Mặt sau bài thi còn có câu hỏi phụ mười lăm điểm, Thuấn Nhân không làm,
thầy giáo nhầm lẫn đã cộng thêm mười lăm điểm của phần này. Thế nên môn toán
được một trăm linh năm điểm, nếu trừ đi mười lăm điểm thì chỉ còn lại chín mươi
điểm. Thuấn Nhân nhìn thấy Trăn Trăn đang ngồi gần đó, liền vẫy tay gọi cô bé
lại, đưa cho bạn xem bài thi của mình. Trăn Trăn liếc nhìn Thuấn Nhân: “Cậu
không thể được điểm cao như vậy.”
Giọng Thuấn Nhân nhỏ lại: “Phải đấy, thầy chấm thừa
mười lăm điểm. Tớ định tan học sẽ đến tìm thầy để sửa lại.”
Trăn Trăn nói: “Ngày mai nghỉ hè rồi, nếu như nghỉ hè
xong mới sửa lại thì ai mà biết được cậu chỉ đạt chín mươi điểm, muốn sửa thì
sửa bây giờ đi, cũng phải sửa lại bảng xếp hạng dán ở tường kia nữa.”
Thấy Thuấn Nhân im lặng, Trăn Trăn lại cao giọng: “Cậu
có đi không? Cậu không đi là tớ báo cho cô chủ nhiệm đấy.”
Thuấn Nhân vội cầm bài kiểm tra mang đến phòng giám
hiệu. Trên đường đi ngang qua bảng xếp hạng, cô bé dừng lại nhìn một lúc, nếu
như phải trừ đi mười lăm điểm thì tên của cô bé lại bị tụt xuống tám bậc nữa.
Nấn ná hồi lâu, cô bé thở dài một tiếng, đành phải đến phòng giám hiệu vậy.
Thầy Vương dạy môn toán không có ở đó, Thuấn Nhân đến
tìm cô giáo chủ nhiệm. Cô nhìn lên chiếc đồng hồ treo tường: “Đã là buổi chiều
rồi, bảng xếp hạng đó không kịp sửa nữa rồi, chờ thầy Vương về, em bảo thầy sửa
ở bài kiểm tra là được rồi.”
Thuấn Nhân quay lại lớp học, ngại ngùng nói: “Thầy
Vương không có ở đó, cô chủ nhiệm nói, bảng xếp hạng không cần sửa.”
Trăn Trăn nhắm mắt lại, không nói gì. Thuấn Nhân cúi
đầu trở về chỗ của mình.
Tan học, Trăn Trăn đeo cặp chuẩn bị về nhà, Thuấn Nhân
chờ Trăn Trăn đi ra cửa lớp học rồi mới thu dọn sách vở. Đến ngã ba gần đường
Thạch Bản, nhìn thấy bóng dáng của Tử Chấn và Trăn Trăn, Thuấn Nhân định đi
nhanh để đuổi kịp họ, nhưng rồi lại do dự, bước chậm lại. Cô bé nghe thấy tiếng
Trăn Trăn nói: “Trà trộn vào đám đông để kiếm danh lợi, đúng là câu để nói loại
người này, là bạn tốt của nhau, tớ mới không lên tiếng, chuyện này mà cả trường
biết được thì sẽ chẳng có ai chơi với cậu ấy.”
Nghe thấy câu này, tim Thuấn Nhân đập mạnh hơn, lại
nghe thấy Tử Chấn nói: “Đây cũng không hẳn là mưu đồ của cậu ấy, chỉ là cậu ấy
may mắn mà thôi, tớ thấy người có vận may mới đúng là có thực lực.”
Trăn Trăn nói: “Điều này cũng chưa chắc, chắc chắn tớ
sẽ đỗ vào trường hạng nhất, chứ cậu ấy đỗ được vào trường hạng ba đã là giỏi
lắm rồi! Cái này không thể chỉ dựa vào vận may mà được đâu nhỉ