
thầy giáo của Vị Kỳ, nhưng thực chất chỉ dạy nó có nửa năm,
tình nghĩa cũng chẳng sâu đậm gì, thế mà sống chết đòi vứt mày ở cái nhà này,
nhà tao dễ dãi nên mới để mày ở lại đây, nhưng mày cũng phải biết điều
đó."
Tử Chấn nói: "Bây giờ cháu sẽ đi, không cần nhà
bác phải nuôi đâu." Vừa dứt lời, cậu đã quay người đi ra cửa.
Trăn Trăn định giữ lại, nhưng bị bố mắng: "Cứ để
cho nó đi. Đêm hôm thế này, chỉ có làm mồi cho lũ sói thôi."
Thuấn Nhân nhìn qua cửa sổ, thấy Tử Chấn đi ra khỏi
nhà Trăn Trăn. Cậu đứng lặng lẽ giữa đường, mắt cũng chợt nhìn về phía nhà
Thuấn Nhân.
Thuấn Nhân nhẹ nhàng mở cửa sổ, vẫy tay gọi Tử Chấn.
Tử Chấn chạy về phía đó, mặt nghếch lên cửa sổ nhìn Thuấn Nhân cười. Thuấn Nhân
thổi nhẹ vào vết thương trên thái dương cậu, nói: "Đợi tớ một chút, tớ lấy
thuốc bôi cho cậu."
Cô bé rón rén mở cửa đi lấy thuốc, bỗng bắt gặp ông
nội đang chống gậy nhìn, nét mặt giận dữ. Ông nội cầm gậy đánh vào lưng Thuần
Nhân: "Nửa đêm, mở cửa sổ thì thầm với con trai, học bao nhiêu chữ mà để
đâu hết rồi hả, không thấy xấu hổ à?"
Thuấn Nhân đau đến nỗi chỉ biết kêu la. Tử Chấn nhảy
qua cửa sổ, cố giằng lấy cây gậy từ tay ông nội Thuấn Nhân: "Ông ơi, ông
đừng đánh bạn ấy, ông đánh cháu đi, hãy đánh cháu đi ông, đều là lỗi ở
cháu!" Ông nội giận, ném cái gậy về phía Tử Chấn, cái gậy sượt qua vết
thương ở thái dương. Tử Chấn đau quá, tay phải ôm lấy mặt, tay trái giữ chặt
lấy tay ông, không ngừng van nài: "Ông ơi, ông đừng, đánh Thuấn Nhân nữa,
cháu xin ông mà, đừng đánh nữa!" Tử Chấn không cảm thấy máu từ thái dương
chảy qua khe bàn tay rơi xuống đất. Ông nội ngạc nhiên vô cùng, kêu Thuấn Nhân
nhanh đi lấy bông băng và thuốc.
Thuấn Nhân lấy thuốc sát trùng, nhẹ nhàng bôi lên vết
thương, hai hàng nước mắt từ từ lăn xuống gò má. Ông nội nói: "Để nó ngủ ở
phòng sau sảnh lớn một đêm đi, sáng sớm mai phải về nhà ngay."
Ông nội quay về phòng, đôi mắt Tử Chấn sáng long lanh
nhìn Thuấn Nhân rồi cười. Thấy đuôi tóc cột sau gáy của cô bé rối tung lên, mũi
cô đỏ ửng, Tử Chấn nói: "Cậu đẹp lắm!"
Trong lòng Thuấn Nhân rạng ngời hạnh phúc, cô bé e
thẹn cúi đầu cắt miếng gạc. Tử Chấn lại nói: "Cậu có nét hơi giống mẹ
tớ."
Nghe thấy vậy, Thuấn Nhân lại có vẻ hơi buồn, lông mày
cau lại: "Tớ còn chưa già như mẹ cậu đâu."
"Mẹ tớ không già chút nào." Tử Chấn vội vàng
phân bua: "Sau này cậu có dịp đến Bắc Kinh, tớ sẽ cho cậu xem ảnh của mẹ
tớ. Mẹ tớ trẻ lắm, thật đấy."
Thuấn Nhân dùng tay ấn nhẹ vào miếng dán ở thái dương
Tử Chấn, bỗng cô bé hỏi: "Theo cậu, thế nào là một cô gái tốt?"
Tử Chấn nhíu mày nghĩ một hồi lâu, câu này dường như
rất khó trả lời, một lúc sau mới nói: "Theo tớ, tiên nữ là tốt nhất, vừa
xinh đẹp, vừa có thể biến hóa rất nhiều thứ, lại không bao giờ già. Nếu được ở
cạnh tiên nữ thì sẽ không bao giờ cảm thấy đau khổ."
Thuấn Nhân "hừm" một tiếng: "Trên đời
này làm gì có tiên nữ, chỉ nhiều ma quỷ thôi, nửa đêm chúng sẽ ngồi trên nóc
nhà cậu, thè cái lưỡi dài ngoằng ra gọi cậu."
Tử Chấn nói: "Thật đấy, nếu có thể bay được lên
trên trời thì tốt biết mấy, đó là nơi sạch sẽ nhất. Cậu có biết trên thế giới
này, chỗ nào gần bầu trời nhất không?"
"Thì là dãy núi Himalaya đấy."
Thuấn Nhân còn nói thêm: "Cậu đến Tây Tạng, sau đó từ từ leo lên trời, chỗ
đó chính là nấc thang để đi lên trời, lên đến đó thì thành tiên rồi."
Tử Chấn biết cô bé đang cười nhạo mình nên có chút
thất vọng, bèn nói sang chuyện khác: "Thuấn Nhân, ngày mai tớ phải về
rồi."
Thuấn Nhân hiểu ý Tử Chấn, cô bé ngạc nhiên hỏi:
"Cậu có tiền mua vé rồi à?"
Từ Chấn lắc đầu: "Tớ lên tỉnh trước, sau đó bắt
tàu hỏa về Bắc Kinh."
Thuấn Nhân lại tò mò hòi: "Cậu về Bắc Kinh tìm ai
thế?"
Tử Chấn nói: "Bà tớ ở Bắc Kinh, bà không biết tớ
bị đưa đến đây. Tóm lại, về sẽ tốt hơn ở đây."
"Bà nào thế?'’ Thuấn Nhân hỏi.
"Bà ngoại tớ," Tử Chấn nhìn Thuấn Nhân vói
vẻ khẩn cầu: "Thuấn Nhân à, cậu chuẩn bị cho tớ một ít bánh bao nhé, đợi
khi nào cậu đến Bắc Kinh, tớ sẽ mời cậu đi ăn kẹo hồ lô, ăn
bao nhiêu cũng được."
“Ồ, kẹo hồ lô", cái này thì Thuấn Nhân biết:
"Nó làm từ quả sơn trà, vỏ ngoài có bọc đường, đã từng thấy trên ti vi,
nhưng tớ lại không thích ăn quả sơn trà."
Tử Chấn lại dỗ dành: "Thế thì tớ sẽ dẫn cậu đi
thăm Thiên An Môn nhé! Chúng ta sẽ thăm Cố Cung, sẽ được nhìn thấy quần áo, đồ
trang sức, ghế ngồi, giường nằm của các hoàng hậu ngày xưa, thú vị lắm
đấy."
Nghe ra có vẻ thú vị hơn những thứ ở làng quê nhiều,
Thuấn Nhân nói: "Để tớ xin ông nội mấy đồng để cậu bắt xe lên tỉnh sau đó
ngồi tàu hỏa về Bắc Kinh."
Tử Chấn nói: “Cậu đừng coi thường tớ nhé, chỉ cần một
ngày là tớ có thể về tới Bắc Kinh rồi."
Thuấn Nhân không tin, cười hi hi trêu Tử Chấn:
"Thời Tử Chấn, Thời Tử, Thời Tử, Tiểu Sư Tử! Sau này gọi cậu là Tiểu Sư
Tử.”
“Thời ở đây nghĩa là thời gian, Tử Thời là nửa đêm,
Chấn Thời là sáng sớm, cái tên này là do mẹ tớ đặt đấy, có nghĩa là, đi tới ánh
sáng”, Tử Chấn nói. “Sư tử là vua của các loài vật, tớ thấy hay gọi tớ là Tiểu
Thạch Tử đi.”
“Được đấy, thế thì gọi cậu l