Old school Swatch Watches
Nếu Biết Trăm Năm Là Hữu Hạn

Nếu Biết Trăm Năm Là Hữu Hạn

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322012

Bình chọn: 9.00/10/201 lượt.

m được góc độc, rất

nghệ thuật. Em mày mò học thêm những kỹ thuật cơ bản và ngày càng mê chụp ảnh.

Cả khi đi ngủ, chiếc máy ảnh cũng nằm bên gối em.

Và hẳn nhiên, đó là vật bất ly thân trong chuyến về thăm quê

ngoại. Ở đó có rất nhiều thứ thú vị để chụp. Một con ngỗng thơ thẩn bên hàng

rào, những bông hoa dại không tên giấu mình trong đám cỏ. Và buổi chiều nay, cảnh

hoàng hôn trên cánh đồng sao mà đẹp lạ. Ánh nắng chiều chiếu xiên quệt từng vệt

vàng rõ rệt trên nền lúa xanh. Đôi cánh cò chấp chới bay qua. Rải rác trên cái

nền xanh non là vài đóa sen muộn. Đẹp quá! Phải chụp ngay mới được.

Em cuống quýt lấy máy ảnh, giơ lên ngắm, rồi sững sờ nhận ra

máy ảnh đã hết pin trong khi ánh nắng đang tắt dần. Em ngồi bệt xuống cỏ, thất

vọng đến phát khóc.

Cậu em trai ngạc nhiên, rồi lên giọng cụ non càu nhàu:

“Không chụp được thì lo ngắm đi, có gì mà khóc? Chị còn đôi mắt nữa mà…”

Thì vậy đó, tôi cũng định nói vậy, sao em không ngắm nhìn bằng

đôi mắt của mình?

Người ta nói rằng từ khi có máy ảnh, con người ngày càng

thích nhìn bản sao của thế giới hơn là nhìn thế giới thật. Em cũng thích ngắm bản

sao hơn chăng?

Em có biết, tất cả những chiếc máy ảnh đều mô phỏng theo hoạt

động của đôi mắt, nhưng chưa bao giờ tái tạo một cách hoàn hảo cấu trúc tinh vi

của mắt và bộ não con người. Những bức ảnh em chụp rất đẹp, nhưng hãy chấp nhận

rằng có những vẻ đẹp không thể ghi lại bằng máy ảnh mà chỉ có thể ghi lại bằng

ký ức và cảm xúc.

Như buổi hoàng hôn này, ngoài cái ánh nắng vàng vọt rọi phết

lên những đóa sen tàn, ngoài cái xanh mướt của đồng lúa đương thì, còn có hương

cỏ dại, hương lúa non đang kỳ ngậm sữa thơm tinh khiết. Còn có bầu không khí

trong trẻo mát lạnh của chiều thu, cái huyền hoặc của ánh trăng mọc sớm trong

chiều mờ sương ở vùng thôn dã.

Chiếc máy ảnh có thể giúp em giữ lại một khoảnh khắc đẹp,

nhưng nó chỉ thay thế được một giác quan duy nhất. Trong khi đó, bộ não của em

lưu giữ được ký ức của rất nhiều giác quan. Các nhà khoa học thuộc đại học

Oxford đã cảnh báo rằng giác quan của con người đang bị suy giảm chức năng

nghiêm trọng. Những cư dân thành phố như em thường giành 90% quỹ thời gian

trong ngày để làm việc, sinh hoạt trong nhà, trước màn hình tivi và máy tính. Vậy

thì khi có cơ hội đứng giữa thiên nhiên, cớ gì em lại chăm chú nhìn thế giới

qua chỉ một khoảnh khắc đẹp, trong khi cùng lúc ấy em có thể tận hưởng vô số

khoảnh khắc vô giá khác?



Ngược dòng nước mắt

Thưa người, nước mắt chảy xuôi

Giọt mưa rơi xuống từ trời, nghìn xưa

SƯƠNG MAI

Mỗi lần vào nhà sách, chúng ta lại thấy xếp hàng dài trên

giá những cuốn sách dành cho các bậc cha mẹ. Từ Tâm lý trẻ con tuổi chập chững

cho đến Bảy bí mật của tuổi mới lớn, Teen cần gì ở cha mẹ?... Nhìn vào đó, em sẽ

thấy rằng lứa tuổi em ngày nay đang được cha mẹ tìm hiểu hoặc cố gắng để tìm hiểu

một cách kỹ càng. Vì yêu thương và để biết yêu thương đúng cách.

Nhưng còn những người con thì sao? Có bao giờ em nghĩ đến việc

tìm đọc những cuốn sách viết về tâm lý của người làm cha mẹ? Ai cũng biết làm

cha mẹ là một việc khó khăn. Vậy phải chăng chúng ta đã, đang làm con quá dễ

dàng, bằng cách biện hộ “rằng thì là” nước mắt chảy xuôi, nên không cần quan

tâm đến nỗi lòng cha mẹ?

Chẳng phải chúng ta vẫn thường thốt lên câu “không thể hiểu

nổi” đó sao? Không thể hiểu nổi tại sao ba mẹ lại không chấp nhận bạn bè con,

không thấu hiểu mong muốn của con, đòi hỏi quá sức con, la mắng trách phạt con?

Không thể hiểu nổi tại sao ba mẹ lại luôn cáu gắt với nhau, cãi vã nhau hoài?

Không thể hiểu nổi tại sao ba mẹ chỉ quan tâm đến tiền bạc, chỉ biết cắm đầu

vào công việc làm ăn? Không thể hiểu nổi tại sao ba mẹ lại phải chia tay, để

gia đình mình tan vỡ?

Chúng ta đã luôn đặt câu hỏi tại sao, và câu trả lời thường

là “Khi nào con lớn, con có gia đình, con cái, con sẽ hiểu lòng cha mẹ?” Tại

sao phải đợi đến lúc đó mà không phải là bây giờ. Cả chuyện đó nữa cũng là một

câu hỏi.

Tôi nhớ một ngày nọ khi tôi còn nhỏ, tôi không chịu đi học

và cứ lải nhải nhắc mẹ hôm nay là hạn chót phải nộp học phí mẹ ngần ngừ bảo tôi

cứ đi học, nói cô giáo thông cảm gia hạn thêm đến ngày mai. Tôi năn nỉ thế nào

mẹ cũng không chịu đưa tiền. Buồn tủi và xấu hổ trước viễn cảnh cả lớp đã đóng

học phí còn tôi thì chưa, tôi đành liều đi vay tiền của một người quen để đóng,

định bụng khi nào mẹ đưa tiền thì tôi sẽ trả. Hôm sau, khi biết chuyện, mẹ về

nhà với đôi mắt đỏ hoe và đánh đòn tôi một trận thật đau. Tôi giận mẹ suốt mấy

tháng trời. Tôi không hiểu nổi mình đã làm gì sai vì tôi chỉ mượn chứ không trộm

cắp của ai, và trước sau gì mẹ cũng phải đưa tôi tiền đóng học phí. Giá như lúc

đó tôi hiểu được nỗi buồn của mẹ. Giá như lúc đó tôi biết đến nỗi khó khoăn và

cả lòng tự trọng của mẹ. Giá như lúc đó, chứ không phải đợi đến mười lăm năm

sau, tôi mới biết mẹ đã phải bán đi chiếc nhẫn cưới để lấy tiền đóng học phí

cho tôi. Nhưng tại sao mẹ không muốn tôi biết, nỗi lòng ấy tôi ước gì khi đó

mình có thể hiểu.

Và còn nỗi lòng của những n