
ó”
(Thơ của một thi sĩ Nhật)
Bạn thấy chăng? Những lỗ trống là một phần của củ sen, cũng
như sự cô độc là một phần của đời sống. Vì vậy, hãy nhìn thẳng vào nó. Đừng ngại
nói: “Tôi đang buồn. Tôi cảm thấy cô độc” nếu bạn muốn được chia sẻ. Nhưng cũng
đừng ngại nói: “Hãy để tôi một mình lúc này” nếu bạn thực sự muốn như vậy. Đừng
ngại vì đó là điều bình thường. Tất cả mọi người trên thế gian này đều thế. Chỉ
khác nhau ở một điều: cách ta đối xử với nó. Nỗi cô đơn tạo thành những khoảng
trống, bạn càng trốn chạy thì nó càng bám đuổi. Bạn càng tìm cách khỏa lấp thì
nó càng đầy khoảng trống ấy, nhưng cũng đừng để nó lấp đầy mình. Chúng ta chỉ
đơn giản nhận ra sự hiện hữu của nó, và bình tĩnh đối diện.
Người ta gọi tuổi mới lớn là “tuổi biết buồn”. “Biết buồn” tức
là chạm ngõ cuộc đời rồi đó. Biết buồn tức là bắt đầu nhận ra sự hiện hữu của
những khoảng trống trong tâm hồn. Biết buồn là khi nhận ra rằng có những lúc
mình cảm thấy cô độc. Khi đó, hãy dành cho sự cô đọc một khoảng riêng, hãy đóng
khung sự cô đơn trong giới hạn của nó, như một căn phòng trống trong ngôi nhà
tâm hồn. Mỗi lần vào căn phòng ấy, dù tự nguyện hay bị xô đẩy, thì bạn vẫn có
thể điềm tĩnh khám phá bản thân trong sự tĩnh lặng. Để rồi sau đó, bạn bình thản
bước ra, khép cảnh cửa lại và trở về với cuộc sống bề bộn thường ngày, vốn lắm
nỗi buồn nhưng cũng không bao giờ thiếu niềm vui…
Bản thân chúng ta là giá trị có sẵn
Lâu rồi, tôi có đọc được bài phỏng vấn Ngô Thị Giáng Uyên ,
tác giả cuốn sách được nhiều bạn trẻ yêu thích “Ngón tay mình còn thơm mùi oải
hương”. Trong đó cô kể rằng khi đi xin việc ở công tình yêu Unilever, có người
hỏi nếu tuyển vào không làm marketing mà làm sales thì có đồng ý không. Uyên
nói có. Nhà tuyển dụng rất ngạc nhiên bởi hầu hết những người được hỏi câu này
đều trả lời không. “Tại sao phỏng vấn marketing mà lại làm sales?”. Uyên trả lời:
“Tại vì tôi biết nếu làm sales một thời gian thì bộ phận marketing cũng sẽ muốn
đưa tôi qua đó, nhưng đã quá muộn vì sales không đồng ý cho tôi đi”.
Chi tiết này khiến tôi nhớ một câu chuyện khác về diễn viên
Trần Hiểu Húc. Khi đó cô đến xin thử vai Lâm Đại Ngọc, đạo diễn Vương Phù Lâm
đã đề nghị cô đóng vai khác. Hiểu Húc lắc đầu: “Tôi chính là Lâm Đại Ngọc, nếu
ông để tôi đóng vai khác, khán giả sẽ nói rằng Lâm Đại Ngọc đang đóng một vai
khác”.
Đâu là điều giống nhau giữa họ? Đó chính là sự TỰ TIN. Và
tôi cho rằng họ thành công là bởi vì họ tự tin.
Có thể bạn sẽ nói: “Họ tự tin là điều dễ hiểu. Vì họ tài
năng, thông minh, xinh đẹp, học giỏi… Còn tôi, tôi đâu có gì để tự tin?”
Tôi không cho là vậy. Lòng tự tin thật sự không bắt đầu bởi
những gì người khác có thể nhận ra, như gia thế, tài năng, dung mạo, bằng cấp,
tiền bạc, quần áo…, mà nó bắt đầu từ bên trong bạn, từ sự BIẾT MÌNH. Biết mình
có nghĩa là biết điều này: Dù bạn là ai thì bạn cũng luôn có sẵn trong mình những
giá trị nhất định.
Gốc rễ vấn đề là ở chỗ đó, bản thân bạn không đủ để bạn tự
tin sao?
Bản thân bạn - con người độc đáo nhất trên thế gian này. Bạn
biết chăng, thế gian này có điều kỳ diệu, đó là không ai có thể là bản sao 100%
của ai cả. Bởi thế, bạn là độc nhất, tôi cũng là độc nhất. chúng ta đều là những
con người độc nhất vô nhị, dù ta đẹp hay xấu, tài năng hay vô dụng, cao hay thấp,
mập hay ốm, có năng khiếu ca nhạc hay chỉ biết gào như vịt đực…
Vấn đề không phải là vịt hay thiên nga. Vịt có giá trị của vịt,
cũng như thiên nga có giá trị của thiên nga. Vấn đề không phải là hơn hay kém,
mà là sự riêng biệt. Và bạn phải biết trân trọng chính bản thân mình. Người
khác có thể đóng góp cho xã hội bằng tài kinh doanh hay năng khiếu nghệ thuật,
thì bạn có thể đóng góp cho xã hội bằng lòng nhiệt thành và sự lương thiện.
Bạn có thể không thông minh bẩm sinh nhưng bạn luôn chuyên cần
và vượt qua bản thân từng ngày một. Bạn có thể không hát hay nhưng bạn là người
không bao giờ trễ hẹn. Bạn không là người giỏi thể thao nhưng bạn có nụ cười ấm
áp. Bạn không có gương mặt xinh đẹp nhưng bạn rất giỏi thắt cà vạt cho ba và nấu
ăn rất ngon. Chắc chắn, mỗi một người trong chúng ta đều được sinh ra với những
giá trị có sẵn. Và chính bạn, hơn ai hết, trước ai hết, phải biết mình, phải nhận
ra những giá trị đó.
Hơn thế nữa, nếu bạn thực sự tự tin, bạn cũng sẽ biết tôn trọng
người khác. Bởi nếu bạn đã hiểu được giá trị của bản thân, chắc chắn bạn sẽ hiểu
được giá trị của mỗi người bạn gặp. Bạn sẽ nhìn thấy sự giống nhau giữa một ca
sĩ nổi tiếng và một người quét rác vô danh, giữa một doanh nhân xuất khẩu hàng
nghìn tấn thủy sản và một bà cụ bán cá tươi trong chợ. Bạn sẽ trân trọng những
người đó như nhau.
Bản thân mỗi chúng ta là giá trị có sẵn. Nếu bạn muốn có một
cơ sở để xây dựng lòng tự tin thì hãy bắt đầu từ đó. TỪ CHÍNH BẢN THÂN MÌNH.
Hơn một khoảnh khắc bị bỏ lỡ
Sinh nhật 16 tuổi, em nhận được món quà mơ ước: một chiếc
máy ảnh số.
Em chụp bất cứ thứ gì là lạ, hay hay, rồi về chỉnh sửa và đều
đặn post lên blog.
Có nhiều comment khen em chụp ảnh đẹp, tì