
cau với bà, lấy vỏ cau kết thành những chiếc thuyền thúng
nhỏ xinh xinh. Bên thềm nhà, tôi gối đầu lên đùi bà, mắt lim dim ngủ trong làn
gió mát thổi từ vườn và giọng bà khe khẽ kể chuyện thời con gái. Những khuôn
phép đạo đức, những cách thức ứng xử hàng ngày được bà chỉ dạy qua những buổi trưa
êm đềm với giọng thì thầm theo cách mưa dầm thấm lâu như vậy.
Nhà văn Louisa May Alcott viết rằng: “Mỗi ngôi nhà cần có một
người bà trong đó”. Tại sao vậy? Tại sao mỗi khi nhớ về thời ấu thơ, ký ức về
ông bà luôn là ký ức êm đềm nhất? Tại sao khi đến tuổi dậy thì, con cái thường
cãi lời cha mẹ nhưng lại sẵn sàng nghe lời ông bà? Tại sao cũng xuất phát từ
yêu thương nhưng cha mẹ thường trách mắng còn ông bà lại có thể bao dung? Tại
sao có những chuyện ta không thể kể với cha mẹ nhưng sẵn sàng tâm sự với ông nội
hay bà ngoại?
Có khi nào bạn tự hỏi điều đó?
Mỗi thế hệ đều có vai trò của mình. Có lẽ ông bà không còn
phải chịu gánh nặng của cuộc mưu sinh như cha mẹ chúng ta, cũng không bị sức ép
bởi trách nhiệm phải dạy dỗ ta nên người. Ông bà có sự thông thái và lòng kiên
nhẫn của người đã trải nghiệm. Sự nhẫn nại và dịu dàng của người đã đi qua
quãng đường dài. Luôn có một đoạn đường mà cha mẹ chúng ta chưa đi qua. Và ông
bà ở đó, để yêu thương, nuông chiều và đôi khi làm hư hỏng chúng ta, với một
tình yêu vô điều kiện.
Đôi khi, có những mâu thuẫn xảy ra giữa cách giáo dục nghiêm
khắc của ba mẹ và sự chiều chuộng của ông bà. Nhưng khi lớn lên, bạn nhìn lại
thời ấu thơ và sẽ hiểu rằng: nhân cách của mình đã được hình thành nhờ cả hai
điều đó, nhờ sự cân bằng của cả hai. Quả thật, ai có được cha mẹ nghiêm khắc và
ông bà nuông chiều, quả là hạnh phúc lớn lao.
Do cuộc sống bận rộn, không có thời gian chăm sóc thế hệ già
nên người Nhật đã chế tạo robot Snuggling Ifbot có khả năng nói chuyện như một
đứa cháu lên 5 tuổi để bầu bạn với người già. Nhưng chỉ sau một tháng, sản phẩm
này đã trở nên ế hàng. Bởi ông bà của chúng ta không cần một người máy giúp họ
“kích thích não hoạt động và tránh được bệnh hay quên”. Robot không biết lắng
nghe, không biết hỏi chuyện ngày xưa, cũng không biết vòi vĩnh và đón nhận tình
yêu từ ông bà. Trong khi, đó mới chính là cái mà ông bà cần ở những đứa cháu.
Ông bà chính là những chứng nhân đầy yêu thương, là một dấu
gạch nối giữa chúng ta với quá khứ. Thế hệ ông bà cũng như cái rễ cây vậy. Bạn
không nhìn thấy rễ cây, nhưng bạn biết rằng rễ luôn hiện hữu ở đó, là nguồn gốc
của nhựa sống, là nơi khởi đầu của những chiếc lá non. Vì vậy, hãy kính trọng
ông bà. Dù gặp ông bà ở đâu, trong gia đình hay viện dưỡng lão, hay thậm chí
khi nhìn thấy ông bà trên đường, dù là ông bà của bất cứ ai, cũng đừng hờ hững
đi qua mà không cúi đầu chào. Với lòng biết ơn.
“Nghẹn lời thương đỏ mắt chuyện tương phùng”
Cách đây không lâu, Lê Thị Hà Tuyên - cô học trò 18 tuổi ở
thị trấn Tuy Hòa (Phú Yên) - bị tai nạn do nổ bình gas tại phòng trọ. Cô bị phỏng
toàn thân tới 66% và các bác sĩ tiên lượng khó qua khỏi. Quyết cứu lấy đứa con
thương yêu, ba Tuyên đã đưa cô vào bệnh viện Chợ Rẫy và xin các bác sĩ phẫu thuật
lấy da ở hai đùi mình để ghép cho con.
Những ngày này, người cha ấy vẫn đang lê lết đôi chân rỉ máu
để chăm con.
Đó là một trong nhiều người cha mà tôi biết.
***
Nhà văn Jean - Louis Fournier trong tự truyện Ba ơi mình đi
đâu? đã viết:
“Hồi còn trẻ, tôi thường ao ước về sau sinh được một lũ con.
Tôi thấy mình vừa hát vừa leo lên những dãy núi, vượt qua các đại dương cùng những
thủy thủ bé nhỏ nom rất giống tôi, đi khắp thế giới với phía sau là một bầy trẻ
con vui vẻ, tò mò, ánh mắt sống động, những đứa trẻ sẽ được tôi dạy thật nhiều
điều, tên gọi của cây cối, chim muông và các vì sao. Những đứa trẻ sẽ được tôi
dạy chơi bóng rổ và bóng chuyền, những đứa trẻ sẽ cùng tôi thi đấu và không phải
trận nào tôi cũng thắng”.
Giấc mơ đó chắc cũng giống giấc mơ của bất cứ người đàn ông
nào.
Jean - Louis Fournier có đến hai đứa con trai thiểu năng và
“tật nguyền vĩnh viễn”. Mathieu đã chết và Thomas mãi đến ba mươi tuổi vẫn chỉ
có thể lặp đi lặp lại hàng chục câu hỏi: “Ba ơi mình đi đâu?”
“Những ai chưa từng sợ có một đứa con bất thường hãy giơ
tay.
Chẳng có ai giơ tay cả.
Mọi người đều nghĩ đến chuyện đó như nghĩ đến một trận động
đất, như nghĩ đến ngày tận thế, thứ gì đó chỉ xảy ra một lần.
Tôi có đến hai ngày tận thế.”
Những người đàn ông trở thành người cha không chỉ để hiện thực
hóa ước mơ, mà còn để gánh vác trách nhiệm, nỗi lo lắng, đôi khi cả sự đau đớn
và tuyệt vọng.
***
Tôi nhớ lúc nhỏ có lần phạm tội, mẹ phạt quỳ úp mặt vào tường
suốt hai tiếng đồng hồ. Khi đi làm về, nghe mẹ kể lại, ba đã gọi tôi đến và
nói: “Trở thành người như thế nào là tự do của con. Trở thành người tốt hay người
xấu là tự do tuyệt đối của con. Con có toàn quyền lựa chọn cho cuộc đời mình.
Ba mẹ yêu thương con không phải vì con ngoan mà vì con là con của ba mẹ, bởi vậy
kể cả khi con trở thành một người xấu, một kẻ dối trá hay thậm chí trộm cắp,
thì tình yêu của b