
ngoài ý
muốn và để nó rời khỏi mình theo bất cứ cách nào đều là một vết thương lòng. Những
vết thương lòng của ký ức, đôi khi chúng chỉ là một vết sẹo nhỏ, nhạt nhòa,
nhưng điều lạ lùng là chúng luôn có khả năng ngăn cản ta cảm nhận niềm hạnh
phúc của thực tại mà ta đáng được hưởng. Giống như bạn đang ăn một chén cơm gạo
mới thơm ngon và cắn phải một hạt sạn nhỏ. Cảm giác của hai hàm răng khi cắn hạt
sạn sẽ xóa đi cảm giác ngon miệng trước đó, và sau đó. Thậm chí, đôi khi, ta nhớ
cái cảm giác rạn vỡ đó suốt đời.
Chúng ta vẫn đọc trên các diễn đàn và trên báo chí những
tranh luận chưa bao giờ dứt về việc trao gửi thân xác trước hay sau hôn nhân.
Đôi khi, chúng ta cười như mếu trước khoảng cách xa lắc giữa các bài học đạo đức
và dòng chảy thực tế của cuộc sống. Khi nào là sớm, khi nào là muộn? Nếu bạn muốn
nghe, tôi sẽ nói cho bạn nghe điều tôi thực sự nghĩ. Đó là “khi nào” không quan
trọng bằng “với ai”. Đây không phải là một bài học đạo đức, mà là điều xảy ra
trong thực tế, hôm qua, hôm nay và rất lâu sau nữa. Với ai, đó là vấn đề.
Có rất nhiều người tôi biết đã và đang cảm thấy hối hận,
không phải vì sau hay trước mà vì trao thân gửi phận không đúng người. Nghĩa là
nếu đã nhầm người thì trước hay sau đám cưới đều khốn khổ như nhau. Khi hai
mươi hay khi ba mươi tuổi đều xót xa như nhau. Từ góc nhìn của người ngoài,
trao nhầm trước khi cưới thì đáng chê trách hơn. Nhưng với chính cuộc đời bạn,
đôi khi, trao nhầm sau khi cưới còn tệ hơn nhiều. Nếu chỉ không đúng thời điểm,
có thể người ta sẽ nuối tiếc. Nhưng không hối tiếc. Trái lại, nếu không đúng
người, thì ở bất cứ thời điểm nào, người ta cũng sẽ hối tiếc.
Vậy thì, khi nào là đúng thời điểm? Khoảnh khắc nào là hoàn
hảo để ta lìa thơ dại? Phải chăng chỉ là một đáp án đúng duy nhất: đêm tân hôn?
Phải chăng trước luôn là sai lầm, và sau luôn là tối thượng?
Có người nghĩ rằng chỉ cần bước qua khỏi “tuổi trẻ em” và có
đủ hiểu biết để ngăn ngừa việc cho ra đời một đứa trẻ ngoài ý muốn nghĩa là đã
sẵn sàng để tiến đế nơi đó - bờ cấm, ranh giới mà ta phải vĩnh biệt thơ ngây.
Nơi ta rũ bỏ mọi lớp áo khác ngoài, cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng. Nơi ta tiến đến
trước mặt người ấy chỉ với bản thể của ta, chỉ ta, trọn vẹn ta, không gì khác…
Nhưng không phải vậy. Sẵn sàng, là khi ta đủ hiểu biết, tin cậy và tôn trọng để
ngăn ngừa những vết thương lòng.
Khoảnh khắc ấy sẽ tuyệt diệu nếu có sự yêu thương và trân trọng
với đối phương và với chính bản thân mình. Hoặc tối thiểu, là sự tôn trọng. Đôi
khi sự tôn trọng còn quan trọng hơn cả tình yêu. Bởi nếu có tình yêu mà thiếu sự
tôn trọng, thì vẫn không đủ. Nếu có đủ sự tôn trọng và nhận đủ sự tôn trọng, bạn
sẽ biết và sẽ có nhu cầu học cách khiến điều đó trở nên tuyệt diệu. Ngược lại,
nếu thiếu sự tôn trọng, đó sẽ chỉ là một trò chơi hay một hình phạt, hay một trải
nghiệm của sự đổi chác, lừa dối, ép buộc, chiếm đoạt, phục tùng, cam chịu, sợ
hãi, xem thường, chán ghét… Và sẽ có ai đó tổn thương.
Người ta nói nhiều về cảm xúc, về cách ngừa thai, về khoái cảm,
nhưng đôi khi người ta quên nói điều này: khoảnh khắc đó là thời điểm ta dễ bị
tổn thương. Khi không còn gì giấu giếm, cũng có nghĩa là không còn gì để tự bảo
vệ. Khi ta bộc lộ mình rõ nhất, thật nhất, trần trụi nhất, ấy là khi ta trở nên
dễ bị tổn thương hơn bao giờ hết. Điều đó đúng cho cả nam và nữ.
Khi ta sẵn sàng ở vào trạng thái dễ bị tổn thương với ai đó,
là bởi ta tin vào mối quan hệ sâu đậm. Khi ta trút hết lòng mình, cũng như khi
ta trút hết xiêm y vậy, là bởi vì ta tin.
Tuổi thơ ngây mãi mãi là thiên đường của đời người. Nếu quyết
định lìa xa nó vào thời khắc nào đó, hãy chắc chắn rằng bạn lìa xa nó để đến một
thiên đường khác, chứ không phải địa ngục. Và hãy chắc rằng mình chọn đúng bạn
đồng hành. Nếu có bất cứ gợn suy nghĩ nào rằng bạn chưa sẵn sàng, rằng bạn chưa
đủ tôn trọng hay chưa nhận đủ sự tôn trọng, rằng bạn chưa đủ tin cậy và chưa được
tin cậy đủ, thì hãy dừng lại. Chầm chậm thôi, không chỉ để đợi đúng lúc mà đợi
để biết chắc rằng ta gặp đúng người.
Khi còn nhỏ, ta thường mong mình sớm trở thành người lớn, ta
muốn bước ngay vào thế giới mênh mông đó cùng với những quyền vô hạn định.
Nhưng, sự thật đắng cay mà chúng ta phải đối mặt là gì? Không ai có thể cưỡng lại
thời gian. Thế cho nên cái khoảnh khắc ta sẽ phải/ được thành người lớn ấy -
khoảnh khắc trở thành một người đàn ông, hay một phụ nữ thực sự - trước sau gì
cũng đến. Và cùng với nó là bình yên và sóng gió, hạnh phúc và đắng cay, niềm
khoái cảm ngắn ngủi và vết thương lòng dai dẳng, những điều ta kỳ vọng và cả những
điều ta không hề chờ đợi… đều hứa hẹn sẽ đến theo.
Còn những tháng ngày thơ dại xa xưa sẽ bỏ ta đi mãi mãi. Vô
phương níu kéo.
Đơn giản chỉ là hạnh phúc
Họp mặt lớp cũ, thầy giáo tóc đã điểm sương, gặp lại học trò
rưng rưng nước mắt. Thầy hỏi đi hỏi lại chỉ một câu: “Cuộc sống em giờ ra sao?
Có hạnh phúc không?”
Cô bạn lớp trưởng năm xưa ngồi xuống cạnh thầy, nửa đùa nửa
thật: “Thầy ơi, bao nhiêu năm trời không g