
vọng mẹ có thể sống cùng con, luôn luôn ở bên con, được không mẹ?”
Bà Tống dựa vào sofa, nước mắt rơi trên đầu Phi Phi. Bà đưa tay, vuốt mái tóc của Phi Phi, khẽ vỗ vào tấm lưng gầy của cô: “Được, mẹ sẽ luôn ở bên con, mẹ con chúng ta phải sống thật tốt.”
Đồng Phi Phi ăn cơm cùng bà Tống, rồi giúp bà thu dọn phòng, lúc cô quay về nhà mình đã là gần chín giờ.
Ngồi trên giường, cô cầm lấy khung ảnh trên tủ đầu giường, người con
trai trong tấm ảnh khẽ ngẩng đầu, nụ cười hiền hậu mà cưng chiều, cô từ
từ áp mặt xuống, tấm ảnh tuy lạnh nhưng cô lại thấy trong lòng ấm áp.
Quân An, cô giơ tay, nắm chặt viên ngọc đen trước ngực. “Quân An”, cô khẽ gọi, một âm thanh nho nhỏ khẽ vang vọng trong đêm tĩnh lặng. Trăng
lạnh như nước, đáp lại tiếng gọi của cô chỉ là căn phòng lạnh lẽo, cô
đơn đến thấu xương.
Vào buổi sáng ngày thứ Hai, các bộ phận tổ chức họp như thường lệ.
Đồng Phi Phi vừa hay nhận được một cuộc điện thoại ngay trước cuộc họp,
thế nên đến khi cô bước vào phòng họp thì mọi người hầu như đã đến tham
dự đầy đủ, trong phòng họp lớn mọi người đều đã ngồi kín, chỉ còn mỗi vị trí bên cạnh Mạnh Tuần là còn trống. Cô chần chừ, do dự một lúc, đang
phân vân không biết có nên đi ra ngoài để lấy một cái ghế mang vào hay
không thì Mạnh Tuần đã lạnh lùng quét ánh mắt về phía cô rồi lên tiếng:
“Đến giờ rồi, những người đến muộn thì nhanh tìm chỗ trống mà ngồi xuống đi.”
Đồng Phi Phi cúi đầu, khẽ cắn môi, cũng phấn chấn hơn phần nào trước
ánh mắt cảm thông của mọi người. Lúc ngồi xuống, cô khẽ thở dài một
tiếng rồi nghĩ bụng, mình quả thực nói một câu mà tiên đoán được vấn đề, cuộc sống áp bức và bị áp bức, đúng thật là ở nơi nào cũng có, lúc nào
cũng có, từng giây, từng phút… Cô đang nghĩ linh tinh thì đột nhiên Mạnh Tuần gõ gõ lên mặt bàn phía trước mặt cô: “Đề xuất vừa rồi của tôi
không có vấn đề gì chứ?”
Hả? Đồng Phi Phi hoang mang nhìn Mạnh Tuần, một ánh mắt sắc lẹm lướt
tới, ngay lập tức thần trí của cô trở nên tỉnh táo hơn, theo phản xạ cô
ngồi thẳng lưng, giọng nói dứt khoát: “Không có vấn đề gì!”
Mạnh Tuần gật đầu hài lòng, nhìn đi chỗ khác, lúc này cô mới khẽ
thõng, chậm rãi thở phào một tiếng, đầu óc trống rỗng, tự hỏi, không rõ
vừa rồi vị này đã đề xuất điều gì? Thế là suốt thời gian còn lại của
buổi họp Đồng Phi Phi không dám lơ là giây phút nào nhưng cô cũng không
hề nghe thấy bất cứ điều gì có liên quan đến mình. Tan họp, cô túm lấy
Hứa Lâm, kéo vào phòng nghỉ, thì thầm: “Lúc cuộc họp mới bắt đầu, Thần
Mặt Đen đã đề xuất ý kiến gì vậy?”
“Thì ra là cậu không nghe rõ à? Mình cũng nghĩ tại sao mà cậu lại có
thể đồng ý một cách vui vẻ đến như vậy chứ?” Hứa Lâm bỗng nhiên hiểu ra. Đồng Phi Phi càng tỏ ra bối rối: “Là chuyện gì vậy? Có liên quan nhiều
đến mình không?”
“Đương nhiên rồi! Nếu không có liên quan đến cậu thì tại sao anh ta
phải hỏi riêng cậu như thế chứ?” Hứa Lâm vẫn còn đứng đó mà hả hê. “Cậu
thật là vĩ đại! Hy sinh bản thân để cứu tất cả mọi người!”
“Rốt cuộc là chuyện gì thế? Cậu định làm mình sốt ruột mà chết à?”
Đồng Phi Phi nghe xong, mặt trở nên trắng bệch, định quay người bước đi. “Cậu không nói thì thôi, để mình đi hỏi người khác!”
“Ôi trời, thực sự sốt ruột đến thế sao?” Hứa Lâm vội vàng ngăn cô
lại, khẽ nở nụ cười. “Thực ra cũng không có gì cả, chỉ là vị Thần Mặt
Đen đó nói muốn nhận một dự án phát triển tổng hợp quy mô lớn, công ty
phải thành lập một nhóm nhỏ chuyên trách, cần có một thư ký quản lý. Thế rồi anh ta chọn cậu, hỏi cậu có đồng ý không, sau đó thì cậu đã hân
hoan, vui vẻ xin được chết đó!”
Nói đến đoạn sau thì biểu hiện của Hứa Lâm không còn nghiêm túc được
nữa, cô ghé sát tai Đồng Phi Phi, nhăn nhở cười đùa: “Cậu nói xem tại
sao anh ta lại chọn mỗi cậu cơ chứ? Liệu có phải là đã ưng cậu rồi
không?”
“Sao cơ, cậu rất ghen tị phải không? Vậy thì mình sẽ nhường ngay cơ
hội tốt này cho cậu đấy!” Đồng Phi Phi tức giận cấu véo Hứa Lâm. “Thế mà là chị em tốt cơ đấy! Sao cậu lại có thể giương mắt mà nhìn mình nhảy
vào vạc dầu như thế chứ? Sao không nhắc mình chứ?”
“Làm thế nào để nhắc cậu cơ chứ? Lúc đó mình đã điên cuồng nháy mắt
với cậu nhưng cậu có thèm nhìn mình cái ào đâu, lại còn nói chắc như
đinh đóng cột là đồng ý với Thần Mặt Đen đó chứ. Như vậy thì mình còn có thể làm gì được đây?” Thấy sắc mặt của Đồng Phi Phi lúc này đã chuyển
từ trắng sang tím tái, Hứa Lâm vội vàng lên tiếng an ủi: “Ôi dào, cậu
cũng đừng nên lo lắng quá làm gì, dù sao thì cũng chỉ là thư ký quản lý
tạm thời của một nhóm nhỏ thôi mà. Khi dự án này kết thúc, cậu sẽ tự
nhiên thoát khỏi bể khổ này thôi. Hơn nữa, nếu cậu thực sự làm tốt, nói
không chừng rất có thể sẽ biến khủng hoảng thành cơ hội, chịu khó xuất
đầu lộ diện trước mặt Thần Mặt Đen, nói không chừng anh ta mà vui vẻ thì sẽ ngay lập tức thăng chức, tăng lương cho cậu đấy!”
“Còn ngồi đây mà mong được thăng chức, tăng lương nữa ư? Hắn ta mà
không sa thải mình thì mới là lạ ấy. Ôi, A Di Đà Phật!” Đồng Phi Phi nói một cách khó chịu, đột nhiên cô chợt nhớ lại hôm thứ Bảy Mạnh Tuần bắt
gặp c