
ân An nài nỉ bà, bà mới mềm lòng, bước vào bếp cắt dưa hấu, bê ra cho hai người.
Khi bà Tống cắt dưa trong bếp, Phi Phi đã lấy vải cô mua ra, từng
quả, từng quả đút cho Quân An ăn. Khi bà Tống bê dưa hấu ra ngoài, vừa
hay thấy Quân An nửa nằm tựa vào ghế, Phi Phi bỏ quả vải vào miệng anh,
khẽ mỉm cười khi anh nhả hạt, vứt vào thùng rác bên cạnh. Giây phút đó,
nói thực, trong lòng bà Tống rất bực tức. Rốt cuộc những cô gái thời nay đa số là con một, từ nhỏ được gia đình bao bọc nuôi lớn, cho dù thích
một người, cùng ít nhiều sẽ có chút kiềm chế. Nhưng Phi Phi lại tự nhiên như vậy, như không hề có ý tứ. Bà Tống khẽ ho một tiếng, Phi Phi vội
vàng đứng dậy, có chút ngượng ngùng nói: “Bác à, hai người chắc vẫn chưa ăn cơm? Cháu giúp bác nấu cơm nhé!”
Bà Tống cúi người đặt đĩa dưa hấu, không có phản ứng. Phi Phi loạn
hết cả chân tay, bà dùng ánh mắt sắc sảo nhìn Quân An đang muốn kéo Phi
Phi ngồi xuống, nhưng bị Phi Phi mặt đỏ bừng lườm.
“Bác ạ, ở nhà cháu đã từng nấu cơm, bác để cháu giúp một tay nhé?”
Phi Phi theo bà vào bếp, giọng điệu căng thẳng. Bà lấy khoai tây, nói
câu đầu tiên kể từ sau khi bà nhìn thấy Phi Phi: “Biết thái chỉ khoai
tây không?”
“Vâng, biết ạ!” Phi Phi đón lấy mấy củ khoai tây, lấy dao bên giá, bà nhìn điệu bộ cắt thái cũng khá thành thạo, sắc mặt cuối cùng cũng hiền
hòa một chút, quay người ra ngoài.
“Mẹ, mẹ đừng hung dữ như thế!” Bà vừa ra ngoài, Quân An lo lắng đứng dậy, muốn vào bếp.
“Con ngồi xuống, ngồi xuống!” Bà vội vàng ngăn lại, cau mày. “Mặc dù
chỉ là mảng xơ vữa nhưng bác sĩ cũng nói con mấy ngày này vẫn phải cẩn
thận, không được đi lại lung tung, càng không thể để ra mồ hôi! Trời
nóng như vậy, con muốn vết thương bị nhiễm trùng sao?”
“Con không sao, bác sĩ cũng nói có thể đi chậm.” Quân An nói lại rồi
ngồi xuống. Bà không chịu được khẽ dúi đầu anh xuống: “Đã biết cãi lại
rồi. Đứa con gái này cũng vậy, không biết con vừa làm phẫu thuật sao?
Vẫn còn bắt con đi đón nó!”
“Cô ấy không bắt con đón! Cô ấy chỉ muốn con cho số nhà, con sợ cô ấy tìm không thấy nên đi đón! Mẹ đừng trách cô ấy!”
Quân An vội vàng nói khiến mặt đỏ ửng lên, bà cố ý làm vẻ mặt nghiêm
nghị: “Con vẫn còn lo lắng cho nó, tại sao không biết thương chính bản
thân mình?”
“Thế không phải con đã có mẹ lo cho sao?” Quân An kéo tay bà, khẽ
nói. “Mẹ, Phi Phi thực sự đối với con rất tốt! Mẹ đừng dọa cô ấy được
không?”
Bà trừng mắt nhìn anh: “Con nghĩ mẹ của con là hổ dữ sao?”
Nói xong, bà liền đứng dậy, đi vào bếp. Bà vốn nghĩ lâu như vậy chắc
Phi Phi cũng đã cắt xong, kết quả vừa vào xem, thật sự dở khóc dở cười.
Trên thớt chỉ có vài miếng khoai tây thô kệch, nha đầu này đang cầm
dao, tỉ mỉ cắt từng miếng, bộ dạng này là đang thái khoai tây hay đang
thêu hoa?
“Cháu thái thế này thì đến khi nào mới được ăn cơm?” Bà cầm lấy con
dao trong tay Phi Phi, lấy tất cả những miếng khoai tây cô đã cắt, xếp
thành một hàng, hai nhát, ba nhát đã cắt xong đám khoai tây. Phi Phi đỏ
mặt tía tai đứng sang bên cạnh, đan tay vào nhau: “Bác ơi, vậy cháu rửa
rau giúp bác nhé… ”
“Được rồi, được rồi, cháu ra ngoài nói chuyện với Quân An, mình bác
làm là được rồi.” Bà xua tay, đẩy Phi Phi ra khỏi bếp. Nhìn bóng Phi
Phi, bà thầm thở dài, rốt cuộc vẫn là một đứa hậu đậu, sau này sao có
thể lo cho gia đình được?
“Mẹ? Mẹ nghĩ điều gì mà thất thần như vậy?” Giọng Phi Phi làm ngắt
quãng hồi ức của bà Tống. Bà đứng thẳng dậy, cười: “Không có gì, nhớ lại bộ dạng ngày trước của con, cắt miếng khoai tây từ trưa đến tối chưa
xong.”
“Haizz, mẹ vẫn nhớ việc năm đó sao?” Đồng Phi Phi đỏ mặt, vừa đỡ bà
Tống ra ngoài vừa cười vui vẻ. “Sau lần mẹ nói con đó, cuối tuần về nhà
con đều tập thái khoai tây khiến bà nội con thấy lạ kỳ, hỏi con tại sao
đột nhiên thích ăn khoai tây như vậy.”
Bà Tống che miệng cười: “Chả trách, sau này con đến nhà, những miếng
khoai tây con cắt đều khéo hơn mẹ! Lúc đó mẹ còn nghĩ, một đứa trẻ thật
chăm chỉ!”
“Lợi hại phải không mẹ? Con luyện một tháng mới dám thể hiện trước
mặt mẹ đó. Mẹ còn chưa biết lần đầu tiên gặp mặt, bộ dạng mẹ như vậy
khiến con rất sợ!” Đồng Phi Phi lè lưỡi. Bà Tống cố ý làm vẻ mặt nghiêm
nghị: “Ai bảo con và Quân An yêu nhau lâu như vậy mà không cho mẹ biết?
Nếu hôm đó không phải đột nhiên Quân An làm phẫu thuật, con cũng không
định đến gặp mẹ phải không?”
“Sao thế được ạ? Lúc đó đúng vào dịp nghỉ hè, con vốn đã bàn với Quân An, được nghỉ sẽ đi thăm mẹ!”
“Con lừa mẹ!” Bà Tống véo khuôn mặt Đồng Phi Phi, ánh mắt dịu lại.
“Trước mặt béo tròn như vậy, giờ gầy đến mức mặt sọm đi, nhọn hoắt rồi…”
“Ây da, mẹ không biết đâu, bây giờ khuôn mặt này rất thịnh hành đấy!
Bao nhiêu ngôi sao đều phải đi gọt mặt đó mẹ! Để thành khuôn mặt dưa hấu thế này!” Đồng Phi Phi rất đắc ý nói. Bà Tống nhìn khuôn mặt cười khoa
trương của cô, than thở: “Phi Phi, nhiều năm như vậy, khổ thân con rồi… ”
“Mẹ nói gì vậy ạ?” Phi Phi nép vào lòng bà, ôm lấy bà. “Mẹ, mẹ đừng
nghĩ như vậy. Thật đó, con không thiệt thòi gì đâu, chỉ cần mẹ khỏe mạnh là được rồi. Con bây giờ chỉ hy