
Chỉ vỏn vẹn ba tuần
trôi qua mà cô đã gầy đi trông thấy, với tình trạng này thì chắc cô sẽ
không dám đến gặp bà Tống mà chỉ có thể gọi điện thoại nhiều hơn, nhờ
Hứa Lâm có thời gian thì giúp cô đi thăm bà.
“Phi Phi hôm nay lại phải tăng ca à?” Buổi sáng Chủ nhật, bà Tống mở
cửa, thấy Hứa Lâm đang xách một đống đồ bước vào, bà vội đưa tay ra đón
lấy túi. “Cái con bé này, sao mà lần nào đến cũng mang nhiều đồ thế này
chứ? Lần sau mà còn như vậy thì ta sẽ không cho con vào nhà nữa đâu!”
“Ôi, con đây mới đến có mấy lần mà mẹ đã không muốn tiếp rồi sao?
Chắc mẹ chỉ mong có mỗi Phi Phi đến thôi, đúng không ạ? Cô ấy là con dâu của mẹ, còn con là con nuôi cơ mà!” Hứa Lâm cố ý trề môi, làm ra vẻ ấm
ức lắm. Bà Tống bị cô nói vậy không biết là nên khóc hay nên cười nữa,
đưa tay vỗ nhẹ lên đầu cô: “Là con gái nuôi của ta mà dám nói những điều như vậy sao? Thử hỏi con dâu và con gái, ai thân hơn chứ?”
“Hứ, ai bảo mẹ thiên vị cô ấy như vậy chứ!” Hứa Lâm làm bộ mặt hề,
ngồi xuống sofa, bật ti vi. Bà Tống lắc đầu, mở túi đồ mà Hứa Lâm mang
đến, lấy ra hai quả táo, đem vào bếp rửa, vừa mới bê ra thì Hứa Lâm đã
đứng dậy: “Để con, để con! Nấu nướng thì con không giỏi nhưng mà gọt táo thì chính là sở trường của con đấy!”
Cô vừa nói vừa đưa tay đón lấy quả táo từ tay của bà Tống. Bà ngồi
xuống ghế ngắm dao pháp điệu nghệ của Hứa Lâm, than thở: “Nhanh thật
đấy, mới đó mà đã bao nhiêu năm trôi qua rồi. Mẹ vẫn còn nhớ hồi các con còn nhỏ, anh con và Quân An ăn táo đều thích ăn cả vỏ, tay bẩn như thế
mà cũng cầm lên cắn, chỉ có con lúc đó là đứa ít tuổi nhất mỗi lần như
vậy lại kéo chúng đi ra hồ rửa tay, lại còn bắt chúng phải rửa táo cho
sạch. Sau đó khi lớn hơn thì con lại nhất quyết gọt vỏ cho chúng, kết
quả là hai tên tiểu tử đó cho đến khi học đại học vẫn không biết gọt
táo.”
“Đúng đấy ạ! Anh Quân An sau này còn thú nhận với con rằng hồi nhỏ
anh ấy rất ghét con, mấy lần còn cùng với anh trai con bỏ mặc con, không thèm cho đứa nha đầu phiền phức này chơi cùng!” Hứa Lâm nhăn nhăn mũi
vẻ không hài lòng. Bà Tống hơi ngạc nhiên: “Cái thằng ngốc Quân An, tại
sao ngay cả chuyện này mà cũng nói ra với con chứ?”
“Ối, mẹ tưởng rằng anh ấy chủ động nói cho con biết sao? Là do anh
trai con có lần không cẩn thận nhỡ mồm nói ra. Thế là con đi tìm anh ấy
hỏi, cuối cùng thì bất đắc dĩ cũng phải thú nhận!”
Bà Tống chợt nhận ra: “Mẹ nói rồi mà, với cái tính cách thật thà như
của Quân An làm sao mà lại không lỡ lời nói ra những điều này cơ chứ.”
Hứa Lâm khẽ cười đưa quả táo đã gọt cho bà Tống: “Đúng đó mẹ. Anh Quân An từ trước đến nay vẫn là người ân cần mà!”
Nụ cười trên gương mặt của bà Tống nhạt đi một chút. Bà đón lấy quả
táo, nhìn Hứa Lâm lại lấy tiếp quả khác để gọt, con dao trong tay xoay
tròn quanh quả táo, vỏ táo mỏng cứ vậy mà dài mãi, không bị đứt rời. Bà
thầm thở dài một tiếng, cầm quả táo đưa lên miệng, ăn mấy miếng rồi nói
sang chuyện khác: “Anh trai con thế nào rồi? Mẹ nhớ là nó đi cũng đã mấy năm rồi đúng không, thế nào rồi, nó định định cư ở Mỹ luôn hả?”
“Có lẽ vậy mẹ ạ! Anh ấy nói đã đi nhiều năm như vậy rồi, về nước cảm
thấy không thích nghi được nữa. Trước đây vốn có trường mời anh ấy quay
về làm giảng viên nhưng anh ấy từ chối. Ôi, anh ấy cứ tự cho mình là tài giỏi, với đức hạnh của anh ấy thì làm giảng viên quả là có lỗi với con
cháu sau này!”
“Nói linh tinh gì thế cái con bé này!” Bà Tống bị Hứa Lâm chọc cho
bật cười. “Con ấy, chẳng bao giờ nói được một câu tốt đẹp! Lại còn không thân thiết với Quân An gì chứ, nghịch ngợm tới mức hồi nhỏ người ta cứ
tưởng con với Quân An mới là anh em ruột đấy!”
“Vâng! Con muốn được làm em gái của anh Quân An quá đi ấy chứ! Nếu
không thì tại sao con lại cứ quấn lấy mẹ đòi nhận mẹ nuôi cơ chứ?”
“Hả? Thì ra con nhận ta là mẹ nuôi là vì Quân An sao? Đồ sói con vô
lương tâm, tiếc thay trước đây ta đã vô cùng yêu quý con, làm cho con
bao nhiêu là món ngon nữa!”
“Ối, con sai rồi, con đã sai rồi! Vị trí của mẹ trong lòng con tuyệt
đối lớn hơn Quân An rất nhiều! Thôi mẹ cứ xem việc con ngoan ngoãn thế
nào khi gọt táo cho mẹ, mẹ hãy tha thứ cho những lời nói bốc đồng, ruột
để ngoài da lần này nhé! Nếu không thì quả này con cũng xin mời mẹ.” Hứa Lâm nịnh nọt đưa quả táo vừa gọt xong cho bà Tống, bà mỉm cười đẩy ra,
đứng dậy. “Con định nhồi ta đến chết hả? Mau ăn đi! Biết là con đến nên
ta đã đi siêu thị mua sườn, để ta đi làm cho con món sườn xào chua ngọt
nhé!”
“Tuyệt quá! Con biết mẹ là người đối với con tốt nhất mà! Lâu lắm
không được ăn món sườn chua ngọt mẹ làm rồi. Ôi, không xong rồi, bây giờ nước miếng đã muốn chảy ra ngoài rồi đây này mẹ ơi!”
“Đồ quỷ nhỏ tham ăn! Xem cái vẻ tham lam của con kìa!” Bà Tống mỉm
cười, đi vào phòng bếp, Hứa Lâm vừa ăn táo vừa đi theo sau bà. Thấy bà
Tống lấy ra một chiếc hộp lớn đựng sườn heo, cô thấy ngạc nhiên: “Nhiều
như vậy hả mẹ? Mẹ không định làm hết một bữa đấy chứ ạ?”
“Ừ, mẹ làm hết. Chẳng phải là con với Phi Phi làm cùng một chỗ với
nhau sao. Ngày mai con đem đến cho nó nhé! Lúc này nó có