XtGem Forum catalog
Này Những Phong Hoa Tuyết Nguyệt

Này Những Phong Hoa Tuyết Nguyệt

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322333

Bình chọn: 7.5.00/10/233 lượt.

em thử.” Tần Ương thở hắt ra một

hơi, hơi thở rất nhanh hóa thành làn khói trắng, vờn nhẹ trước mặt cậu

giây lát rồi nhanh chóng biến mất vào trời đêm, “Mẹ tôi thế nào rồi?”

“Vẫn còn đang coi cái phim “Nương nương, nương nương” kia, tôi chịu không nổi nữa, trốn ra ngoài hít thở khí trời một chút.”

Trong giọng nói Thẩm Tấn có chút phiền muộn, Tần Ương cười nhẹ một tiếng: “Ưm, mẹ của tôi… phải làm phiền cậu rồi.”

Mười tám tuổi thì đã được xem là người trưởng thành, đã bắt đầu có thể chịu

trách nhiệm và đảm đương một số việc rồi. Nhất là con trai, nếu mà là

thời xưa thì tuổi này hẳn đã có một đám con nhỏ vây quanh kéo áo, gọi

cha, làm nũng. Hiện tại thì hay rồi, ít nhiều gì cũng đã hai mươi tuổi,

vậy mà chỉ hai chuyện nho nhỏ thế này thôi đã khiến cho tay chân luống

cuống, rối bời xoay sở.

Đường phố đã bắt đầu lên đèn. Trong bóng đêm, cái bóng huy hoàng của thành phố in lên nền trời xanh xám. Trên mặt đất đâu đâu cũng thấy quang cảnh nhuốm đầy màu sắc của xa hoa và hưởng thụ. Gió lạnh thổi tạt qua người. Giọng nói của Thẩm Tấn phảng phất ngay bên tai, rõ ràng, kiên quyết: “Yên tâm, tôi xem dì ấy như là mẹ của mình.”

Cơ thể sau một ngày bôn ba mệt mỏi, tâm tình cũng mềm yếu dễ xúc động hơn

lúc thường, chỉ vài lời bâng quơ là đã có thể gây nên một đợt sóng lớn

ngập trời. Tần Ương nắm chặt điện thoại, ngây người trong giây lát:

“Thẩm Tấn…”

Bên kia đã nói vội: “Mẹ gọi tôi rồi, tôi phải đi xem sao.”

Điện thoại run lên lần cuối rồi im bặt, tâm trạng mới phút trước còn rối bời không rõ nguyên do, giờ đây bỗng nhiên đã dịu đi rất nhiều. May là còn

có một Thẩm Tấn, ngay lúc bản thân chẳng còn ai bên cạnh, vẫn còn có

Thẩm Tấn để dựa vào. May sao…

………

Dạo trước, khi làm nhà, phải cất công tìm khắp các cửa hàng vật

liệu xây dựng ở Thượng Hải, mẹ Tần Ương mới tìm ra được loại gạch lát

tường màu vàng ngà rất ưng ý kia. Thích nó đến mức từ phòng khách đến

phòng ngủ, cả phòng bếp và nhà vệ sinh, đều dùng mỗi mình nó. Bây giờ,

đứng nhìn thợ sửa đường nước dỡ ra từng viên từng viên một, Tần Ương

không khỏi cười khổ, thầm cảm thấy may mắn là lúc này đây mẹ còn đang ở

trong bệnh viện. Nếu không, để bà nhìn thấy cảnh tượng nhà cửa ngổn

ngang, tường phòng nham nhở như thế này, e rằng lại thương tâm mà than

kể mãi đến tận mấy tháng sau.

Sau khi tìm ra nguyên nhân nước rò rỉ,

đội thợ Tần Ương mời tới hội ý trong chốc lát, chuyển sang công đoạn xem xét mớ ống nước làm bằng nhựa cao su không thấm nước đang nằm chỏng chơ trên mặt đất.

Chẳng biết lấy đâu ra bao thuốc lá, Thẩm Tấn thành

thạo đưa ra mời bọn họ, luôn miệng hết “chú này chú kia” bắt chuyện hỏi

han về tiến độ thi công. Mẹ Tần Ương đã giao lại cho bà ngoại Tần Ương

chăm sóc, thế nên từ bệnh viện cậu ta đi thẳng về đây.

Chăm sóc bệnh

nhân cũng chẳng phải việc dễ dàng gì, cả ngày lẫn đêm bưng trà rót nước, túc trực bên cạnh. Nhà họ Tần bà con thân quyến lại nhiều, có thể nói

là một đại gia tộc, mỗi ngày chỉ cần một hai người bạn đến thăm, vài ba

đồng nghiệp ghé hỏi, chỉ việc đón khách tiếp chuyện thôi cũng đã đủ hao

tâm tổn trí lắm rồi, thế mà cậu ta cứ từng việc một đảm đương chu toàn.

Phía dưới mi mắt Thẩm Tấn, Tần Ương trông thấy đã hiện lên một quầng thâm vì thiếu ngủ, đầu tóc rối tinh, vẻ mặt cũng nhuốm chút bơ phờ. Lẳng lặng

ngẫm lại, từ lúc mẹ Tần Ương nằm viện cho đến nay, cậu ta vẫn ở suốt bên cạnh, thời gian nghỉ ngơi chẳng được là bao.

Mỗi lần ghé qua thăm

mẹ, trong gian phòng bệnh giường gối trắng toát nồng nặc mùi thuốc khử

trùng khó ngửi đều luôn thoang thoảng một mùi hương thanh tao của hoa

mai. Mẹ chỉ vào lọ hoa nhỏ ở đầu giường, cười rạng rỡ hỏi Tần Ương: “Tấn Tấn hái ở vườn hoa bệnh viện cho mẹ đấy, con thấy có thơm không?”

Cặp lồng thức ăn đưa đến cho cậu bao giờ cũng nóng sực; mỗi lần vào phòng

bệnh điều đầu tiên nhìn thấy luôn là khuôn mặt tươi cười của cậu con

trai ấy; những lúc mệt mỏi rã rời nhất, nơi mình dựa vào vẫn luôn là bờ

vai vững chãi của con người nọ.

Thẩm Tấn, không những chăm sóc mẹ cậu, mà bằng một cách không hề ồn ào nào đó, đã lẳng lặng trông coi cả Tần Ương.

Từ lúc nào thì mọi việc bắt đầu như thế? Lúc rảnh rỗi thường ngày thì chơi đùa đủ kiểu, lúc gặp chuyện thì cáng đáng đảm đương. Người ta có thể

không cần một ai đó mà vẫn sống tốt, thế nhưng làm sao tìm được một

người như thế? Đêm khuya gió lạnh vẫn một lòng nhớ đến mình, chẳng ngại

những điều nhỏ nhặt mà chỉ luôn quan tâm và ân cần thăm hỏi, đã ăn cơm

hay chưa, áo mặc có đủ ấm hay không? Lòng mềm ra chỉ vì những điều đơn

giản như thế, mũi cay cay, chỉ thở ra hít vào một ít thôi cũng khó khăn

quá. Một hồi lâu sau mới có thể trấn tĩnh, cố mỉm cười, nụ cười méo

xệch, hẳn là xấu xí chẳng giống ai.

Tựa hồ cảm giác được Tần Ương

đang nhìn mình, Thẩm Tấn quay đầu lại mỉm cười: “Mau chuẩn bị cho tốt

đi, xong việc rồi thì mọi người cùng nhau ăn cơm.”

………

Thoáng cái đã lại gần hết một năm, những người bán hàng rong ở

bãi đất trống ven đường từ sớm đều đã thu dọn hàng quán về quê cả rồi.

Chỉ còn một cô đẩy xe bán canh thập cẩm đứng