
“Sao cậu lại tới đây?”
Tần Ương chỉ sang Đường Đường, nói: “Nhỏ muốn xem thử thầy Đường bên các cậu là người thế nào.”
Thẩm Tấn thất vọng đáp lại: “Ra thế.”
Đường Đường cũng cười theo, ở một góc khuất tầm nhìn của Thẩm Tấn, không ngần ngại nhéo cho Tần Ương một cái đau điếng: “Giả bộ nè, nhéo chết hai
người các ngươi luôn!”
.
………
Học viện của hai người cách xa nhau đã đành, đường về nhà cũng chẳng còn thuận tiện như trước.
Xe chạy một đoạn lại dừng, rất nhiều người xuống xe, rồi lại rất nhiều
người lên xe. Có lúc Tần Ương vô thức dõi mắt nhìn xung quanh, Thẩm Tấn
chật vật len ra từ một đám đông nào đó, hỏi khẽ: “Tìm người ta à?”
“Không có.” Đưa tay cầm ba lô của Thẩm Tấn, Tần Ương nghiêng đầu nhìn sang, “Cứ làm như mình giỏi lắm vậy.”
Thẩm Tấn nhướn mày đầy vẻ kẻ cả: “Thiên tài mà.”
Tần Ương đưa sang một cốc trà sữa, hỏi: “Qua lại ở chỗ này bao nhiêu lần rồi?”
“Nè, có cần phải nói huỵch toẹt ra như thế không hở?” Trà sữa âm ấm vừa vặn
ôm vào trong tay, đâu đó dường như còn vương lại cảm giác quen thuộc của người bên cạnh. Thẩm Tấn cắn ống hút, trong mắt mơ hồ hiện lên một tia
ngượng ngùng: “Năm lần.”
Lúc lên xe vì tìm kiếm người nọ mà đã năm
lần bảy lượt len lỏi khắp từ đầu đến cuối xe, sau đó lại còn vội vội
vàng vàng xuống xe tìm xem có phải bị rớt lại rồi hay không. Chú soát vé đứng nhìn vài ba lần thì đã nhớ mặt, thế là nghĩ ngay cậu lên xe là để
phát tờ rơi quảng cáo này nọ, cứ theo sát một bên mà canh chừng.
Tần
Ương cúi đầu, một lúc lâu vẫn không nói lời nào. Con người này…Hôm trước là sáu lần, hôm trước nữa cũng phải mất sáu lần, hôm kia nữa thì đến
bảy lần… Giờ học buổi chiều, đến hai giờ ba mươi lớp cậu mới tan học,
cậu ta từ lúc hai giờ đã ra trạm tàu điện ngồi chờ, thật là… Sau này,
nếu như tình hình trật tự trị an ở các trạm tàu điện siết chặt hơn rồi,
không còn dễ dàng tới đi như bây giờ nữa, có thể nào cùng cậu ta ra đây
phát tờ rơi quảng cáo, ăn xin, bán báo, hoặc là làm những việc vặt khác
mà sống qua ngày?
Ở nơi này, thường có nhiều người ăn xin nghèo khổ,
mỗi người náu mình ở một toa tàu cố định mà khất thực qua ngày. Ngay lúc này, một cô bé gầy gò đang quỳ gối trước mặt Tần Ương, dáng vẻ khắc khổ đầy nhẫn nại. Đôi mắt đen láy mở to nhìn thẳng vào cậu. Cái nhìn trống
rỗng. Ở lứa tuổi vô nghĩ vô lo của một đứa trẻ, cả gương mặt lại vô cảm
không lộ ra chút cảm xúc nào, chỉ im lặng chờ đợi.
Tần Ương lục tìm
chút tiền lẻ bỏ vào chiếc hũ mẻ trong tay cô bé. Trong lúc lơ đãng, ngón tay bỗng chạm phải một ai đó, xúc cảm ấm áp và quen thuộc, đã từng
khiến lòng nhung nhớ không thôi. Tần Ương bình thản thu tay về, nhẹ
nhàng xoa khẽ nơi vừa xảy ra đụng chạm, mơ hồ nghe lòng dâng lên một cơn run khẽ, xuyến xao.
Cô bé nhỏ giọng nói một tiếng “Cảm ơn.”
Tần
Ương quay lại cười với cô bé một cái, sau lại tiếp tục cúi đầu, chừng
như đôi giày chơi bóng Thẩm Tấn đang đi rất có giá trị để nghiên cứu.
“Tần Ương…” Không khí im lặng có chút ngượng ngập, Thẩm Tấn cuối cùng cũng
lên tiếng, âm giọng rất trầm, nghe như một tiếng thì thào. Vì bối rối,
còn có phần ngắc ngứ.
“Tôi cảm thấy… Ưm… chuyện đó…”
Tần Ương vẫn chỉ cúi đầu lắng nghe.
“Đã đến trạm Nam Kinh Đông lộ [2'>, các hành khách xuống trạm xin mời xếp
hàng lần lượt ở cửa phía bên phải của xe…” Một giọng nữ ngọt ngào vang
lên ngay lúc Thẩm Tấn còn đang chần chờ, trùng hợp đến mức khiến người
ta phiền lòng.
Cậu học sinh nãy giờ vẫn ngồi ngủ gà ngủ gật bên cạnh
Tần Ương, nghe thấy thông báo từ loa cao thì giật mình bừng tỉnh, lắc
lắc đầu mấy cái cho tỉnh hẳn rồi vội đứng dậy bước đi. Thẩm Tấn thuận
thế lấp ngay vào chỗ trống ấy.
“Hồi tháng trước, cái lúc rất bận đó,
cái lão họ Đường ấy… À, không, là Đường Dật. Bài luận mà ông thầy ấy
giao cho, bảo là tôi không đạt yêu cầu.”
Cửa tàu lại mở ra thêm một
lần nữa, đợt khách cũ tràn xuống, đợt khách mới ùa lên, con tàu sau vài
giây ngắn ngủi ghé trạm lại rùng mình chuẩn bị lao đi, bắt đầu một chặng hành trình mới. Tần Ương đáp: “Chuyện đó thì tôi biết, cậu đã nói rồi
mà.”
Thẩm Tấn dừng lại một chút, rồi lại tiếp tục quanh co: “Đó
là…thầy ấy bảo tôi không có cố gắng hết sức, tôi xem lại thì cũng thấy
quả là mình chẳng tập trung chuyên tâm gì cả.”
Khó có dịp được nghe
cậu ta tự mình thừa nhận lỗi lầm của mình, Tần Ương thật cẩn thận lắng
nghe, khóe miệng bất giác cong lên một nụ cười nhẹ.
“Là do… đó là do… người ta mải nghĩ chuyện khác.” Cậu thanh niên ngày thường cao lớn
đường hoàng là thế, giờ đây gương mặt vì bối rối mà đỏ bừng, tay chân
luống cuống làm gì cũng thấy không được tự nhiên, cứ ngồi đó ôm chặt lấy bình trà sữa đã uống hết hơn phân nửa, cơ thể hoàn toàn nương theo nhịp chuyển động nhanh chậm của con tàu.
“Ai kêu cậu suy nghĩ lung tung làm gì.” Một lúc lâu, không thể nhịn thêm được nữa, Tần Ương nhẹ giọng lên tiếng trách.
Chỉ chờ có thế, Thẩm Tấn buông ra hai tiếng cười “hì hì” đầy mãn nguyện, vẻ mặt trong nháy mắt đã hệt như một con mèo thành tinh.
Bác gái ngồi
bên cạnh Thẩm Tấn quay sang nói chuyện với một bác gái khác, sau còn tố