
lâm vào trạng thái sợ hãi bối rối, cả lúng túng bất an, đương nhiên, kẻ khó coi như thế không thể nào lại là mình được.
Đường Đường ở bên cạnh chứng kiến hết tất
thảy, không kiên nhẫn nổi nữa, liếc Tần Ương một phát, chép miệng bình
luận: “Vừa đánh vừa xoa, hà, chính sách dụ dỗ.”
Chưa hết, còn rùng mình bổ sung thêm một câu: “Cả hai bên mới ghê chứ.”
Quay sang ném cho Tần Ương một cái nhìn đầy vẻ khinh thường: “Coi trọng sĩ diện chứ gì?”
Tần Ương lắc đầu chối biến ngay: “Không phải tôi, là Thẩm Tấn đó chứ.”
Đường Đường nheo mắt: “Rõ ràng cậu cũng cùng một giuộc với tên đó thôi.”
Cũng không phải không có việc phiền lòng để phàn nàn. Ở bên khu trường cũ có một cô giáo mới đảm trách việc chủ quản công tác của bọn sinh viên.
Tính tình vừa cổ hủ vừa khó khăn, ghét nhất là việc chứng kiến các trò
vui chơi hội hè này nọ. Nhóm Đường Đường Tần Ương lúc này đều đã là cán
bộ nòng cốt của hội, vài bản kế hoạch hoạt động liên tiếp đưa lên đều bị cô ta tùy tiện bác bỏ đi cả. Tâm huyết bỏ ra suốt đêm của cả nhóm chỉ
vì một quyết định ất ơ mà đành uổng phí. Ngay cả cậu con trai tính tính
dễ chịu như Tần Ương cũng còn cảm thấy buồn bực nói chi là mấy người còn lại.
Thẩm Tấn nghe Tần Ương kể, hình dáng của cô giáo ấy là tóc cháy vàng, mặt ốm o vàng vọt, vóc dáng gầy tong gầy teo, không khỏi ngạc
nhiên kêu lên: “Đấy không phải là một bà mo hay sao?”
Hai người phá
lên cười cùng lúc, thoáng cái, “Bà mo” đã trở thành biệt danh dành đặt
riêng cho cô giáo nọ, hệt như “lão họ Đường kia” dành cho thầy giáo cứ
hay làm khó dễ bài vở của Thẩm Tấn.
Có lần, Thẩm Tấn ra vẻ bí mật nói với Tần Ương: “Tôi nhìn thấy cậu Tiểu Tống bên khoa các cậu ngồi chung
xe với lão họ Đường bên này đấy nhé.”
Tần Ương tốt bụng sửa lại giúp cậu ta: “Người ta tên là Đường Dật.”
Bên kia vẫn cứ ương bướng kêu lên: “Lão họ Đường khó ưa!”
Tần Ương thả người rơi vào lòng ghế, tinh quái trêu chọc: “Thẩm Tấn à, hình như càng ngày cậu càng thân thiết với Đường Đường hơn rồi đó.”
“Đừng có xếp tôi với con nhỏ xí xọn chua ngoa đanh đá đó vào cùng một chỗ!”
Quả nhiên, chỉ mỗi việc bé xíu ấy thôi đã chọc được cậu ta tức điên lên rồi, Tần Ương hài lòng không để đâu cho hết.
Bài luận của Thẩm Tấn do không đạt yêu cầu mà phải viết lại một lần nữa,
nhưng vị giảng viên họ Đường kia dường như có ý làm khó, chỉ đích danh
cậu ta phải thuyết trình trước lớp cho cả khoa cùng xem. Thẩm Tấn hận
đến mức nghiến răng nghiến lợi nhưng cuối cùng vẫn chẳng cách nào thoái
thác được, đêm hôm khuya khoắt gọi điện cho Tần Ương mà oán giận rủa xả
ông thầy: “Lão đáng chết! Ngụy quân tử! Thảo nào đến giờ vẫn chưa lấy
được vợ! Thảo nào ngày thường chẳng có cô nào thèm qua lại với ổng! Từ
Mỹ về rồi muốn làm gì thì làm sao?”
Tần Ương mơ mơ màng màng nghe cậu ta bất mãn kể lể, nhẹ giọng khuyên can: “Thầy ấy chỉ mới ba mươi mấy
tuổi thôi, còn chưa đến bốn mươi, có lập gia đình hay chưa là quyền tự
do của người ta.” Về phần không được giới nữ hoan nghênh thì… Ừm… Cứ
nhìn thầy Tống, con người mà chỉ cần nhắc đến tên thôi đã đủ khiến cho
Đường Đường không cầm lòng nổi thì khắc rõ. Bỏ đi, hai người này đều là
cái gai trong mắt của tên đó cả, không cần phải châm thêm dầu vào lửa.
Đầu dây bên kia bỗng vang lên một tiếng gọi dài, đầy ý làm nũng: “Tần Ương…Tần Ương…”
Tần Ương dụi nhẹ mắt, cơn buồn ngủ khiến giọng nói cậu chẳng lớn hơn một
tiếng thì thầm là mấy: “Chuyên ngành khác nhau, tôi không giúp cậu được
rồi.”
Đầu dây bên kia buông ra một tiếng thở dài, truyền qua ống
nghe, đến tai Tần Ương, chừng như nhìn thấy được cả gương mặt đang buồn
rũ ra của cậu con trai đó.
Cách ngày sau đó lại có kẻ len lén trốn
giờ lên lớp buổi trưa, đổi cả thảy ba chuyến xe để đi đến khu học viện
mới. Bước vào hội trường, thấy phía xa xa trên khán đài là một cậu nam
sinh dáng vẻ bừng bừng đang sôi nổi nói trước micro, từ gương mặt và cả
dáng dấp đều tỏa ra một sự nổi bật cùng thu hút mãnh liệt. Thật không
tưởng tượng ra được đó là cái kẻ tối qua ôm cứng điện thoại điệu bộ hệt
như con nít luôn miệng mè nheo gọi mình “Tần Tần, Tần Tần ơi”.
“Ồ,
coi ra chuột sa hũ nếp cũng có chút tài năng đó chứ.” Đường Đường ham
vui đi theo, sau một lúc quan sát đánh giá kẻ trên bục cao thì quay qua
Tần Ương đưa ra nhận xét. “Ở đâu ra bài thuyết trình đó vậy?”
Tần Ương ôm một bên tay, cười nhẹ đáp: “Chính cậu ấy viết đấy.”
Đường Đường nghi ngờ nhìn sang: “Cậu không nhúng tay vào sao?”
“Không có.” Tần Ương ngừng một chút rồi nói tiếp: “Chỉ là giúp sửa lại từ ngữ thôi.”
Người nọ viết tháu lắm, viết xong nhìn lại, e rằng chỉ mỗi mình cậu ta là
hiểu được mình viết những gì mà thôi, chẳng trách sao giảng viên chấm
bài lại phê rằng không đạt yêu cầu.
“Ầy…” Tiểu thư đứng xem thêm chút nữa, trong lòng âm thầm giáng Thẩm Tấn xuống thêm ba bậc, vì tội viết lách cẩu thả.
Một trận pháo tay vang lên giòn giã khắp hội trường, bài thuyết trình cuối
cùng cũng đã kết thúc. Từ bục cao, cầm trong tay xấp bài luận chi chít
dấu gấp, Thẩm Tấn chạy vội về phía bên này, mặt không giấu nổi vẻ vui
mừng.