Này Những Phong Hoa Tuyết Nguyệt

Này Những Phong Hoa Tuyết Nguyệt

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322430

Bình chọn: 8.5.00/10/243 lượt.

làm hai đoạn, sau lại mân mê cố ghép chúng lại thành một: “Cảm ơn đã khích lệ.”

“Khách sáo mà làm gì.” Đường Đường nhướn mày, quay sang nhìn thẳng vào Tần Ương, “Cậu chắc chắn là cậu ta sẽ mang cậu về nhà à?”

“Tại sao không phải tôi dẫn cậu ấy về nhà chứ?” Tần Ương đứng dậy, ném cái

que trong tay vào thùng rác ngay gần đó, giọng đầy tin tưởng, “Chắc chắn là thế.”

Một đời người có thể có được mấy lần mười năm? Những người

quen biết và gặp gỡ trong cuộc sống này, có bình thủy tương phùng, có

thân thiết như anh em ruột thịt, nhưng cuối cùng đều phải nói lời từ

biệt và xa nhau. Có được bao nhiêu người có thể ở mãi bên cạnh mình,

không rời khỏi không phân ly, cùng cười mà trông lại khoảng thời gian

mười năm dài đằng đẵng ngày hết đêm qua? Có thế nào đi nữa kẻ ấy vẫn

chính là Thẩm Tấn. Mười năm, những chuyện đã xảy ra trong mười năm ấy,

cứ xoay vần như thế mà lẳng lặng ngấm sâu vào cốt nhục của chính mình.

Những nhớ và thương, những yêu và hận, từ lâu đã không còn nhớ rõ giữa

chúng ta ai đúng ai sai, ai nhiều ai ít. Như thế, sao có thể nói rời đi

là rời đi được?

“A…” Đường Đường nhoẻn miệng cười, cũng đứng lên đi

lại trước mặt Tần Ương, thái độ đầy vẻ khiêu khích, “Tần Ương ơi là Tần

Ương, nếu như cậu thật đã chắc chắn như thế, thì sẽ chẳng đến tìm tôi để nói những lời này làm gì.”

Im lặng vài giây, Tần Ương thốt nhiên bật cười khanh khách, cứ như một cậu trai vẫn ngày ngày chờ đợi trước cửa

nhà cô gái, người thương còn chưa kịp gặp thì mẹ người ấy đã phát hiện

ra tâm ý của mình. Một lúc lâu, cậu cúi mặt không nhìn Đường Đường, khi

ngẩng lên, vẻ bối rối cùng ngượng ngùng đã tan đi ít nhiều trong mắt:

“Tiểu thư anh minh.”

Đáp lại, tiểu thư chỉ phất tay đầy vẻ “ta đây

người lớn không chấp nhặt bọn trẻ các ngươi”, trước khi lên phòng còn

không quên dặn dò lại vài câu: “Chuyện nhỏ thôi, cậu muốn nói gì thì cứ

nói, tôi nghe tất. Thịt dê nướng hôm nay ngon lắm, nhưng trà sữa thì lại chả ra sao. Cửa sau của khu chung cư, phía đối diện cũng có một tiệm

đấy, vị vừa thơm vừa đậm đà. Mà, ngày mai phải tới sớm hơn một chút,

người ta chờ lâu quá, đói đến phát điên lên được.”

Và như thế, ngay từ khi còn chưa bắt đầu đã âm thầm lặng lẽ ra đi, kế hoạch giảm cân của Đường Đường.

………

Một thời gian dài, điện thoại di động trở nên im lặng. Dãy số

quen thuộc lúc trước mỗi ngày đều gọi đến giờ đây tựa như đã biến mất,

thứ duy nhất còn lại chỉ là một sự im lặng dài. Về phần Tần Ương, mỗi

ngày vẫn đều đặn đến thăm Đường Đường. Ngoài hai món thịt dê nướng thơm

ngon mềm ngọt cùng trà sữa đậm đặc thơm lừng, còn có cả một tấm lòng cảm thông và thương xót sâu xa, dành cho một công dân sống trong thời đại

mới, xã hội mới, thế nhưng, vì hai chữ “giảm cân”, vẫn phải nhẫn nhịn

làm tình làm tội dạ dày mình.

Khu ký túc xá nữ vào ban đêm cũng trở

nên im ắng lạ dưới quầng sáng vàng dịu từ ánh đèn đường trên cao. Thi

thoảng, từ nơi nào đó lại rơi xuống những tiếng cười lơ ngơ được buổi

đêm âm vang, vang cao lên một cách lạ lùng. Bên bồn hoa lớn, Tần Ương và Đường Đường ngồi cùng nhau, nói vẩn vơ đủ mọi chuyện trên đời. Thế

nhưng, giống như có một lời hẹn thầm từ trước, nội dung câu chuyện sẽ

luôn luôn quay về một đề tài duy nhất. Thẩm Tấn khi còn đi nhà trẻ thì

đáng ghét đáng đánh ra sao, lên tiểu học thì suýt bị dọa cho phát khóc

trong tiết dự giờ như thế nào, cấp hai thì là một Thẩm Tấn chán chường

cao ngạo, nhưng khi vào cao trung lại lột xác biến thành một Thẩm Tấn

Đường Đường chưa gặp qua bao giờ. Thẩm Tấn, Thẩm Tấn, Thẩm Tấn…Mọi việc

xảy ra ở bên cạnh, ở chung quanh con người đó, không hiểu vì sao lại

luôn luôn tốt đẹp đến thế.

Yên lặng ngồi nghe mãi, tiểu thư quen tính được nuông chìu, cuối cùng cũng không nhịn được mà bật thốt lên: “Cái

tên chuột sa hũ nếp đó chẳng lẽ chưa từng biết trắc trở là gì sao?”

Tần Ương nhẹ nhàng lắc đầu: “Cũng không hẳn. Có một lần.”

Lúc học cao trung, Thẩm Tấn phải lòng một cô bạn ở lớp bên cạnh. Nữ sinh ấy rất đẹp, dung mạo nhiều nét trông khá giống Y Y, tính tình trầm lặng,

giỏi viết văn, còn biết chơi đàn tỳ bà, có thể nói là tài sắc vẹn cả đôi đường. Khi ấy, Thẩm Tấn kiên nhẫn theo đuổi cô bạn tròn một tháng trời, tìm cách tiếp cận, nhờ vả những người quen biết, tặng quà nhỏ làm

quen…Đem tất cả mọi cách thức trước giờ từng biết ra sử dụng, có khi

thành công có khi thất bại, cứ qua lại như thế một thời gian, cuối cùng

cũng đành từ bỏ.

Đường Đường tò mò: “Sao vậy?”

Tần Ương cắn nhẹ môi, thỏa mãn nở ra một nụ cười: “Bởi vì cậu ấy cuối cùng cũng phát hiện ra, cô bạn ấy từ lâu đã thầm mến tôi.”

.

.

Nhiều lần, ngồi trong nhà xem ti vi, mẹ Tần Ương lại nhìn ra cửa sổ, chừng

như đang tìm kiếm một điều gì đó. Sau cuối, nửa chán nản nửa mong ngóng

lên tiếng: “Sao dạo này không thấy Tấn Tấn đến nhà mình chơi hở con?”

Tần Ương ngồi viết báo cáo trên máy tính, câu trả lời lẫn trong tiếng gõ

phím lách cách đều đặn, chậm rãi vang lên: “Chắc là gần đây bận chuyện

gì đó thôi ạ.”

Thâm tâm rõ ràng từ sớm đã xác định kết quả của lần

cược này, thế nhưng đôi khi vẫ


pacman, rainbows, and roller s