
có điều
không phải bạn gái của anh trai này đâu, tên này còn chưa đủ tư cách.”
Mọi người quay đầu lại nhìn. Tần Ương tự nhiên thấy mình nhận được vô số
ánh mắt thương cảm cùng cổ vũ. Thế giới này chính là tốt đẹp như thế đó.
Ngay lúc này, sau một hồi rung dài không được để ý đến, điện thoại di động
trong túi đã bắt đầu kêu lên dữ dội, màn hình liên tục nhá lên ánh sáng
màu xanh sẫm, cọ nguậy từng hồi trong tay Tần Ương.
Đường Đường tò mò nhón chân lên nhìn xem: “Ai vậy? Sao không nghe đi?”
Tần Ương bỏ điện thoại vào lại trong túi: “Không biết, chắc gọi lộn số thôi.”
Đi tàu điện ngầm trở về, trong khoang có người phát tờ rơi quảng cáo. Tần
Ương ngồi tỉ mỉ xếp thành một hình vuông, cạnh theo cạnh, góc đối góc,
gấp đôi lại thêm lần nữa, cứ thế lặp lại, rồi lại gấp nhỏ thêm lần nữa,
sau đó rũ nhẹ tay, một cây hoa hồng vừa trổ nụ xuất hiện ngay trước mặt
Đường Đường.
“Con gái đi chơi ngày Valentine, không thể không có hoa hồng mang về.”
Đường Đường cũng chẳng ngại ngần gì nhận ngay lấy, vừa xoay xoay trong tay
ngắm nghía vừa bình luận: “Mấy trò màu mè như thế này hình như không
giống phong cách của Tần Ương cậu cho lắm.”
Tần Ương cũng thành thật trả lời: “Học được từ Thẩm Tấn đó.”
“Ra thế…” Một ánh nhìn đầy ý tứ hiện lên trong mắt Đường Đường.
Tần Ương vẫn chỉ thản nhiên đối mặt.
Tàu đến trạm, Đường Đường tay nắm tay cầm lỉnh khỉnh các thứ xuống tàu. Tần Ương đứng nhìn theo một lúc, mới lấy điện thoại trong túi ra, tia sáng
xanh vẫn cứ ương bướng lóe lên hết lần này đến lần khác, chuông điện
thoại vang lên hết hồi này đến hồi khác. Nhìn một lúc, màn hình vụt tối
trở lại, nhưng yên tĩnh chưa được bao lâu thì điện thoại đã lại lần nữa
kêu vang, báo có cuộc gọi đến.
Thật là kiên nhẫn mà. Tần Ương than thầm một câu, ấn phím nghe: “Valentine vui vẻ.”
Đầu dây bên kia hồi lâu vẫn không trả lời, sau mới vang lên một giọng yếu ớt: “Đã đi đâu vậy?”
“Đường Đường muốn đổi điện thoại, sẵn tiện đưa nhỏ đi dạo một vòng.” Cũng
không hẳn là đưa đi, chỉ là cô bạn phụ trách chủ chi, còn cậu thì chủ
trì việc khuân vác.
Bên kia lại im lặng, lúc sau mới nói: “Không thích nghe con nhỏ đó nói nhảm.”
“Hnm.”
Giọng Thẩm Tấn đầy giận dỗi: “Thật đó!”
“Biết rồi.” Tàu điện lại đến trạm, rất nhiều người tranh nhau xuống, tiếng ồn nổi lên khắp xung quanh, giọng nam nữ lấn át cả đám đông, “Hôm nay
không đi đâu à?”
“Chẳng có ai cả.”
“A…”
“Thật đó.”
“Nhỏ lần trước thì sao?”
“Chia tay rồi.”
“Đểu quá.”
Nhận ra một cô nhóc xinh xắn đang đứng trước mặt mình, Tần Ương liền đứng
dậy nhường lại chỗ ngồi. Người mẹ ở bên cạnh vội vàng bảo con: “Mau cảm
ơn chú đi con.”
Tần Ương học theo điệu bộ khi nãy của Đường Đường, cúi người mỉm cười nhìn cô bé: “Ngoan, gọi anh đi.”
“Cám ơn anh ạ!” Giọng trẻ con trong trẻo vang lên, khiến tâm tình người nghe cũng dễ chịu hơn rất nhiều.
Bên kia im lặng thật lâu: “Tôi không có.”
“Thật không?”
“Thì qua lại nói chuyện vài ngày, hẹn hò vài lần, mấy người trước cũng… Chỉ vậy thôi.”
“Hnm.”
“Như là gặp ma vậy, lần nào cũng bị con nhỏ đó nhìn thấy! Ghét!” Giọng điệu nghe ra đã bắt đầu kích động.
“Trùng hợp thật.” Tần Ương nhẹ giọng mỉm cười, “Có duyên đó.”
“Thật mà.”
“Biết rồi.”
Từ bên kia truyền đến tiếng thở dốc mãnh liệt, sau đó: “Tần Ương! Lão tử
có thể ra ngoài hẹn hò này nọ hay không tên nhóc nhà ngươi chẳng phải là người biết rõ nhất hay sao?”
Gần đây đi cùng Đường Đường học được
một từ rất hay, vừa vặn ngay lúc này có thể đem ra sử dụng: Thẩm Tấn bạo liệt cuối cùng cũng đã đến lúc bạo phát rồi.
Đối phương vẫn còn chưa trút xong cơn giận của mình: “Từ chủ nhật cho đến thứ năm, năm bữa liền có hôm nào tôi không ngủ lại ở chỗ cậu chứ? Nói sao hả? Bốc phét? Tôi
khinh! Cậu coi tôi là cái gì hả? Ngay cả mấy người trong phim còn chưa
chắc nồng nhiệt được như thế? Nói cái gì mà chưa từng đụng đến vật liệu
thì sao có thể xây nên một ngôi nhà hả?!! Nếu thật có cái sách đó, không cần ông tác giả dạy, chính tôi sẽ tự xử mình!”
Tàu điện lại ghé trạm thêm lần nữa. Tần Ương xuống xe, vào thang máy, ra cửa, bên tai bỗng vang lên vài tiếng “tít tít” nho nhỏ.
“Điện thoại của tôi hết pin rồi.”
“Tần Ương!” Giọng Thẩm Tấn càng gấp hơn, như thể muốn xuyên qua kết nối của
không gian ảo mà đến ngay trước mặt cậu, nắm chặt lấy cậu.
Một tiếng
“tít—–” dài bình thản ngân lên, sau đó mọi thứ dần trở nên im lặng.
Trong tay Tần Ương, sắc bạc của chiếc di động ánh lên lấp loáng, khóe
môi cậu con trai cũng nhè nhẹ mỉm cười.
Về đến nhà, vừa đẩy cửa bước
vào đã thấy ông chủ nhà họ Tần đang bận bù đầu bù cổ trong bếp, ngọn lửa màu xanh lá nhảy nhót trên bếp gas, nồi lẩu sôi ùng ục lan ra mùi thơm
khắp cả nhà. Ở phòng khách, mẹ ngồi xem ti vi, trong phim dường như có
một nhân vật hiền lành mệnh khổ bị cuộc đời vùi dập thì phải. Lúc quay
sang Tần Ương, người phụ nữ trung hậu mẫn cảm ấy vừa chùi nước mắt vừa
nói: “Mới nãy Tấn Tấn gọi đến mấy lần, hình như có việc gì đó kiếm con.”
“Dạ. Cậu ấy cũng gọi di động cho con nữa.” Gọi cả ngày.
Tiếng chuông điện thoại bàn cũng ngay lúc đó mà