Này Những Phong Hoa Tuyết Nguyệt

Này Những Phong Hoa Tuyết Nguyệt

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322703

Bình chọn: 7.5.00/10/270 lượt.

hàng loạt cái đầu gật lấy gật để đầy

quyết tâm. Cây bút cầm trong tay vẫn mới cáu cạnh, vở trắng tinh tươm

còn chưa viết chữ nào. Lắng nghe từng lời cô giáo nói, rồi lại cúi đầu

hăng hái viết như bay. Trông đến là buồn cười.

Phòng tự học ngày

thường vốn bị bỏ xó chẳng ma nào thèm tới, từ giờ phút đó lại trở thành

nơi nhộn nhịp bậc nhất trong trường, người người tụ hội. Một cốc cà phê

to, một ba lô nhét đầy các môn chuyên ngành sau vai, còn có người yêu bé xinh có cho vàng cũng không nỡ lòng xa nàng. Bên ngoài cửa sổ, gió từng cơn đập rầm rầm vào ô kính. Trong phòng tuy không có lắp điều hòa nhưng không khí thân thiết chan hòa. Đèn trần sáng trưng vàng mơ ấm áp. Máy

photocopy ở hiệu nhỏ trước trường cả ngày chạy re re hết công suất, ông

chủ đầu tắt mặt tối bận suốt thế mà vẫn vừa lau mồ hôi vừa cười sung

sướng trong lòng.

Hai người Tần Ương, Thẩm Tấn cũng ở phòng tự học

suốt cả đêm. Tần Ương toàn bộ thời gian đều vùi đầu vào học, Thẩm Tấn

toàn bộ thời gian đều miệt mài mà ngủ. Thi thoảng, do vội ngủ quên tắt,

máy game cá nhân cầm trong tay lại lập lòe lóe lên ánh sáng màu xanh

biếc.

“Đề đều đã giải qua cả rồi, còn sợ cái gì chứ?” Thẩm Tấn nói như thế.

Tần Ương lắc lắc đầu không chấp, học nhiều thấy mệt thì đứng lên đi một

vòng ra ngoài để thư giãn gân cốt, lúc trở về còn mang theo một ly trà

sữa.

“Sao đi lâu quá vậy?” Thẩm Tấn vừa dụi mắt đứng dậy, một bên má

đột nhiên cảm thấy mát lạnh. Theo phản xạ lập tức nhảy lùi về sau tránh

đi, cơn buồn ngủ còn sót lại cũng theo đó mà biến mất, đứng dậy nhường

chỗ cho Tần Ương ngồi xuống cạnh mình: “Trời lạnh như vầy mà còn mua trà sữa đá? Mà cũng tốt, để nâng cao tinh thần.”

Nói rồi đưa tay ra định đón lấy.

Từ đây bỗng mọc ra một cánh tay mập tròn nõn nà, thôi thì hãy dùng hai chữ “ngọc thủ” cho dễ hình dung: “Của tôi đấy!”

Giọng nói ba phần kiêu ngạo, ba phần đắc ý, và đến những bốn phần coi thường, môi thì thản nhiên bày ra nụ cười sáng láng như hoa, không phải Đường

Đường thì còn có thể là cao nhân phương nào?

“Của, tôi, đó.” Cố tình

lặp lại một lần nữa, giọng nói nhẩn nha nhởn nhơ, ý cười cợt trêu chọc

càng nồng, Đường Đường cứ như vậy mà cười cười bước lại gần duyên dáng

tước lấy ly trà sữa trong tay Thẩm Tấn. “Tần Ương thật là tốt, cầm giúp

bạn nữ yếu ớt về đến tận đây.”

Thẩm Tấn vừa nhìn thấy cô nhỏ, sắc mặt đã ngay lập tức sa sầm xuống, nay lại nghe được câu đó, tức khắc nhìn qua phía Tần Ương.

“Hồi nãy gặp nhỏ trên hành lang, thế ra theo cổng sau đi ra phố một chút.”

Tần Ương nói khẽ, xong lại cúi xuống xem tiếp bài học khi nãy.

Càng

nhìn con nhỏ khó ưa này càng cảm thấy bực bội không sao hiểu nổi, Thẩm

Tấn quay qua cầm lấy bút, đột ngột giật lấy quyển sách Tần Ương đang

xem: “Tần Ương, toàn bộ bài học của môn thi này, tôi mượn xem hết!”

Vẫn còn không quên làu bàu chửi xéo: “Không phải sợ lạnh sao? Coi chừng cái dạ dày cho cẩn thận vào. Thi rớt rồi thì hay, sang năm hai chị em gái

vào học chung một lớp, nhà chúng ta vui thật là vui~”

Đường Đường

không nói không rằng, ánh mắt chỉ khẽ khàng quét qua, sắc bén như dao,

lạnh lẽo như tuyết. Tay Thẩm Tấn không tự chủ được mà run lên một trận,

như thể cái ống hút to đùng kia thay vì cắm vào ly trà sữa thì chính là

chọc thẳng vào lồng ngực cậu. Nhanh, chính xác, độc địa, một chút do dự

cũng không có, một phần thương xót cũng chẳng chừa, thẳng tay rút hết

ruột gan Thẩm Tấn ra.

“Phạch—”, quyển vở xấu số trong tay không chịu nổi nữa, rơi luôn xuống nền nhà.

“Ái chà, môn này bài vở người ta cũng thiếu nhiều lắm nè, cho mượn xem với

nha.” Đường Đường kêu lên một tiếng rồi nhanh nhảu cúi người nhặt quyển

vở lên. Không chờ Tần Ương kịp trả lời hay gật đầu, đã cười hi hi ngồi

xuống chỗ phía trước hai người.

“Tôi mượn trước rồi mà!” Thẩm Tấn đời nào cam chịu bị qua mặt một cách trắng trợn như vậy. Nhưng vừa lên

tiếng đòi lại công bằng, Tần Ương đã ngẩng lên nhìn cậu một cái, Đường

Đường thì chả thèm để ý đến, cứ nhẩn nha vừa uống trà sữa vừa ôm vở vừa

bấm tin nhắn.

Đường Đường tiểu thư nghiễm nhiên ngồi ở phía trước, cứ dăm ba phút lại ngoái đầu xuống: “Ủa Tần Ương, mặt lợi và hại của vấn

đề này chỉ có mấy dòng trong này thôi hả? Lúc lên lớp thầy có cho thêm

cái gì ngoài lề không?”

“Tần Ương nè, phạm vi ôn tập của nguyên lý quản lý cậu tìm được chưa?”

“Tần Ương ơi…”

Thẩm Tấn ngồi nghe, răng nghiến trèo trẹo, đầu thiếu điều muốn bốc khói, chỉ ước gì có thể đem con nhỏ này quăng thẳng tay một phát xuống sông. Bảo

là muốn giết người cũng chẳng sai.

Bàn tay nắm chặt thành nắm đấm

giấu ở dưới đùi cứ thế mà run lên, rồi sau đó lại ngây ra ngơ ngẩn khi

một cảm giác mát lạnh bỗng bất ngờ phủ lên. Tần Ương trước sau vẫn không nói gì, chỉ lẳng lặng nắm chặt tay Thẩm Tấn. Lòng bàn tay mềm mại, lực

siết phảng phất như có như không. Cảm giác buồn bực trong lòng cậu con

trai lúc này mới dần dần dịu đi đôi chút.

Một lúc lâu, tay người nọ

bỗng thình lình rời đi. Thẩm Tấn quay sang, thấy Tần Ương dựa lưng vào

tường, đẩy nhẹ gọng kính trên sóng mũi, nói mà không nhìn cậu: “


Snack's 1967