
í cho con gái mình một căn phòng như thế này đó…bâygiờ mẹ thay
em thực hiện ước mơ rồi, em hạnh phúc quá chừng_vợ tôi chạy vào rồingồi
lên chiếc giường xin xắn, mắt mơ màng như đang bay vào cõi thần tiên.
Thấyvợ vui, tôi cũng vui. Mình thì sao cũng được, vợ con hạnh phúc là
được rồi.
- Thế nào con trai?_mẹ tôi vừa đi lên, nhìn tôitươi cười
- Ủa, mẹ lấy đâu ra cái ý tưởng trang trí cáiphòng mà choán ngợp cái màu hồng vậy? Mẹ tính cho cháu mẹ ngộ độc màu hồng hở mẹ?
Chưa dứt lời bị mẹ tôi cốc cho một phát trên đầu.
- Cái gì mà ngộ độc hả? Mẹ thấy đẹp mà, Vy nhỉ?
- Dạ, quá đẹp đi mẹ ạ! Cảm ơn mẹ nhiều nhiều lắm!Mẹ tuyệt vời nhất_vợ tôi chạy qua ôm lấy cổ mẹ, tình cảm gớm.
- Cơ mà, sao biết con gái hay con trai mà đã vộivàng thế chứ_tôi nhún vai
- Dẫu sao thì cũng phải sinh con gái chứ_mẹ tôiphán như thánh
- Anh đừng có mà ý kiến nhiều, không thích thìđi qua bên kia sắp xếp lại đồ đi, phòng này cấm không có cho anh vào nữa đó.
- Hờ…
Tôi nhún vai đi sang phòng bên cạnh sắp xếp lại đồ, mặc kệ cho haimẹ con nhà ấy tí tởn với nhau bên đấy. Tự nhiên lại cảm thấy ấm áp và hạnh
phúcdữ dội, tự nhiên tưởng tượng bé con của mình mặc chiếc váy màu hồng
chạy từ đâuvề sà vào lòng và gọi bố…tôi sẽ vuốt tóc con nhẹ nhàng, ôm
con vào lòng, chocon nhõng nhẽo, hôn vào đôi má phúng phính trắng muốt
và thơm mùi sữa của con.Hạnh phúc thật giản đơn.
Đang xếp gọn mấy thứ đồ, nghĩ linh tinh rồi mỉm cười một mình thìcó chuông tin nhắn.
- Tối nay gặp Khánh có được không? (Trinh)
Tôi đọc đi đọc lại cái tin nhắn có mấy chữ đấy, nội dung in sâu vàđầu
rồi cơ mà vẫn không tin được ai vừa nhắn tin cho mình xong. Có chuyện gì tựnhiên lại muốn gặp mình nhỉ? Tự nhiên lại một loạt những rắc rối đang dần hiệnra trước mắt mình, rùng mình tôi xóa vội cái tin nhắn không
nàng biết nàng lạikhông để yên.
- Làm gì anh cầm điện thoại đứng ngơ ngẩn hết cảngười vậy?_vợ tôi vào phòng từ bao giờ tôi không chú ý, giật mình theo thóiquen bỏ điện thoại vào túi quần, mặt mày lấm lét
- Đâu có gì đâu_tự nhiên nói một câu ngu nhất quảđất. 10 thằng nói thế thì đến 11 thằng là có vấn đề rồi.
- Có không đó?_em nhìn tôi dò xét
- Thật mà, không tin hả?_tôi mạnh mồm, dẫu saothì cũng có cái gì nữa? Mà tôi cũng đâu có làm gì có lỗi với vợ đâu mà sợ?
- Ừm, mang điện thoại đây em xem nào?_nàng nheomắt nhìn tôi
Tôi nhanh nhẹn móc tay vào tui quần lôi điện thoại ra đưa cho vợ,nàng mím môi, nhún vai rồi kéo chiếc vali sắp đồ vào tủ:
- Thôi khỏi cần.
- Ủa sao vậy?
- Nghi ngờ không có căn cứ, hại não lắm, với lạicó gì thì anh cũng xóa rồi. Có gì anh thành thật là được.
Tôi mỉm cười ôm vợ vào lòng thì thầm:
- Anh có làm gì không đàng hoàng đâu mà phải dấuvợ anh chứ. Đừng có
mà nghi ngờ lung tung, làm sao mà anh không thật thà với vợanh chứ?
- Ờ…thì em chỉ nói vậy thôi mà…để cho em xếp đồnào.
Tôi buông tay ra rồi phụ vợ dọn dẹp lại phòng. Lâu không có ai ởnên hơi
bụi và bẩn. Hai vợ chồng dọn mất cả buổi chiều mới sạch sẽ được. Vụ
cáitin nhắn tôi cũng quên béng mất không để ý tới nữa. Dọn xong đống đồ
thì chập tối,tôi tranh thủ đi tắm, em xuống nhà phụ giúp mẹ nấu cơm.
Đang mát tê cả người, sảng khoái đến từng thớ thịt, vừa ngồi vàobàn ăn thì vợ tôi mỉm cười nhắc khéo:
- Chồng có tin nhắn đấy!
Tôi nhận lấy chiếc điện thoại từ tay của vợ tự nhiên tim đập loạnxạ,
chẳng khác nào đi ăn vụng bị bắt ngay tại trận. Tôi chỉ e ngại là tin
nhắncủa Trinh mà thôi, nhưng quan sát vẻ mặt của vợ có vẻ như không có
chút gì gọilà tình hình rất chi là tình hình tới nơi nên tôi bớt hồi hộp mở tin nhắn ra đọc.
- Sao không trả lời vậy?_đúng là của Trinh, maymắn là không có viết
gì nghiêm trọng, số điện thoại lạ tôi không lưu nên chắc vợtôi cũng chả
biết là ai. Tôi chém bừa
- Thằng bạn kêu anh đi nhậu…
- Em có hỏi gì đâu_nàng mỉm cười, dọn nốt chénbát rồi ra ngoài mời bố mẹ tôi vào ăn cơm.
Thái độ mới kỳ lạ làm sao. Tôi bật điện thoại ở chế độ im lặng. Chỉrep
lại bảo đang bận, gọi lại sau. Hi vọng cô ta không có âm ưu chém giết gì ởđây. Cuộc sống này chỉ mới bình yên được có một chút thôi, chẳng muốn
bão táp mưa sa gì nữa. Già rồi, sức yếu rồi, chống chọi không có lại
nữa. Giờ cứ thích bình yên, tà tà vậy thôi đó.
Tối nay Vy lên trường hội thảo cái gì gì về phương pháp dạy học. Bụng thì đang to dần lên từng ngày mà cứ ham hố hết đoàn đội này nọ, giờ lại đến hội thảo với chả hội thao. Không yên tâm để vợ bắt taxi đi, nên tôi quyết tâm đèo vợ lên trường. Nàng kêu tôi về trước lát nhờ bạn chở về,
nhưng mà đã mất công đi thì mất công đợi, đằng nào giờ về nhà cũng có
làm gì đâu.
Em vào hội trường ngồi, tôi tìm cái quán cà phê ngồi chờ. Đang nhong
nhong chợt nhớ tới tin nhắn lúc tối Trinh gửi, tôi chậc lưỡi bấm máy gọi lại. Ham hố cái gì đâu? Chỉ là cái bản tính tò mò không biết ả gọi làm
cái gì nên thắc mắc chút thôi mà.
- Alo_tiếng nhạc đập ầm ầm trong điện thoại
- Có chuyện gì thế?
- Ưm…rảnh không?
- Chuyện gì?
- Muốn gặp Khánh một lát, có chuyện muốn nói.
- Nói qua điện thoại luôn đi.
- Không tiện trình bày lắm, nếu Khánh không có thời g