
tiếp một ly,
không biết là trong lòng có tác dụng hay là thật hữu hiệu, có lúc mức độ nghiện lên tới, uống say cũng không có cảm giác. Chờ nghiện rồi, tửu
lượng của anh cũng luyện được, mà thời điểm anh Cửu muốn nói chuyện làm
ăn, càng nguyện ý mang theo anh, tửu lượng tốt cũng có tác dụng.
Ăn điểm tâm xong, dạ dày đau đớn cũng không có khỏi, trời cũng đã tờ mờ
sáng, cả đêm chưa ngủ cộng thêm đau bao tử, vẻ mặt Thiệu Phi Phàm uể oải nhưng anh không có về nhà nghỉ ngơi, chỉ tựa vào trên ghế trong phòng
làm việc giả vờ ngủ say một lát. Lúc này, trong đội mỗi người cũng hận
một ngày 24h không thành 48 giờ, Đội trưởng đã mười ngày chưa rời khỏi
trong đội rồi, anh là lính mới, phải bỏ ra hơn nhiều mới được.
Híp mắt hơn một giờ, lát nữa nhân viên chuyên cần sẽ tới đi làm, sao đó có
người đưa tờ báo tới phòng làm việc tổng hợp, thấy anh nhắm mắt, người
đó có chút ngượng ngùng "Đánh thức anh rồi, thật không tốt."
Thiệu Phi Phàm phất tay một cái, "Bản thân
tôi tự nhiên tỉnh, chuyện không liên quan tới cậu." Anh ta vừa đi, đội
trưởng liền gõ cửa tiến vào, cảnh phục trên người đã có nhiều nếp nhăn , rõ ràng hai người cũng không về nhà, nhìn thẳng vào mắt anh cười một
tiếng "Mẹ kiếp, chờ vụ án này được phá, lão tử nhất định phải nghỉ lễ
thời gian dài, ở nhà ngủ bù."
Thiệu Phi Phàm gật đầu một cái "Hiện tại tưởng niệm nhất đúng là cái gối đầu."
"Tiểu tử cậu không phải nên nghĩ tới cô dâu nhỏ sao? chúng ta cũng biết chủ
nhật cậu đính hôn, nhưng mà tình huống bây giờ khẩn trương, chỉ sợ không ai có thể tham gia bữa tiệc đính hôn rồi, nhiều lắm chỉ có thể cho cậu
nghỉ một đêm thêm một nửa ngày, xin lỗi người anh em." Đội trưởng có
chút ngượng ngùng, người ta mới vừa vào đội, liền vất vả, thực không ai
vui vẻ muốn tới nhị đội hình cảnh này.
di"Cái
gì xin lỗi chứ, tôi mới phải ngại, chuyện càng gấp rút. Chỉ cần cho tôi
nghỉ buổi tối là được, ngày thứ hai tôi sẽ đi làm đúng giờ."
"Như vậy sao được, tiểu tử cậu nên đối sử tốt với cô dâu nhỏ một chút, bây
giờ cô gái nguyện ý gả cho chúng ta, người như thế cậu nên vụng trộm mà
mừng đi, đi quanh năm suốt tháng, lo lắng hãi hùng còn không thấy bóng
người, vị kia nhà tôi, miệng đầy giận dữ."
Thượng Tâm sẽ oán giận sao? Thiệu Phi Phàm cười khổ, cô sẽ không cần quan tâm anh bận hay vội
vàng không, có chuyện thì gọi điện thoại, không có việc gì thì cũng
không liên lạc, bọn họ cũng không phải quan hệ chân chính.
Đội
trưởng nhìn Thiệu Phi Phàm cười bất đắc dĩ, rất có cảm xúc nói tiếp
"Chỉ là các ngươi ở một cái thành phố cũng tốt, không giống nhà tôi, còn lưỡng địa ở riêng, muốn kết hôn cũng không có thời gian thương lượng."
" vị hôn thê của đội trưởng không ở thành phố G sao?"
"Ở thành phố H, tôi làm ở thành thị, cô ấy cũng là quân nhân, sau khi tốt
nghiệp trường quân đội, làm cảnh sát " Đội trưởng vỗ đầu một cái nói
"Đúng rồi, cô ấy cũng tốt nghiệp trường của cậu ra."
"Vậy thật là là khéo."
"Mấy ngày nữa cô ấy cũng tới rồi, đến lúc đó để cho các ngươi trông thấy,
không chừng còn biết đấy." Đội trưởng nói đến vị hôn thê thì cực kỳ vui
mừng.
"Nhìn anh hưng phấn, không phải chị dâu tới thăm anh một chút thôi sao!" Thiệu Phi Phàm đưa đẩy nói.
"Lần này tới cũng không đi, tôi tốn rất nhiều công sức mới cho cô ấy điều
tới đây, chúng tôi tính toán cuối năm nay kết hôn, liền ổn định ở nơi
này."
"Đây chính là chuyện đáng chúc mừng, vụ án được phá, chúng ta uống cùng nhau một chén, mang theo chị dâu nữa."
"Được, cậu cũng mang theo em dâu tới."
Thiệu Phi Phàm cười cười, lại không phản ứng. Đến lúc đó có phải em dâu hay không còn không biết nữa.
Bữa tiệc đính hôn được tổ chức tại Kim Đỉnh, người Nhà họ Thượng cộng thêm
người nhà họ Thiệu cộng thêm người của Đàm Nhã Văn, nhìn bàn tròn lớn,
từ vị trí Thượng thủ trưởng bắt đầu có chút pha trộn, một nửa quân trang một nửa mặc đồ thường.
Quân trang bên này dĩ nhiên là của nhà họ Thiệu, nhà họ Thiệu có 4 người con, trừ Thiệu Phi Phàm làm cảnh sát,
còn ba người còn lại đều là quân nhân, tuy nói người con thứ ba làm ở
trường học, nhưng cũng là bộ đội.
Không khí
cũng không quá trang trọng hai vị ông cụ gặp mặt, đụng một ly lại vui
mừng. Các anh của Thiệu Phi Phàm nói chuyện cùng Thượng Trạm Bắc cũng
coi như thân thiện, Đàm Nhã Văn nhìn vẻ mặt Thượng Tâm nói không ra buồn vui, từ trong túi lấy ra một hộp trang sức."Tâm Tâm, đây là quà mà mẹ
nuôi mừng con đính hôn, đã sớm mua, vốn định chờ con cùng Thần. . . . .
."
"Nói lời này làm gì." Ông đẩy bà một cái, đem hộp trang sức
trực tiếp đưa cho Thiệu Phi Phàm, "Tiểu tử, đây là đồ cưới chúng ta cho
con gái nuôi, cậu phải giữ láy, dám khi dễ con gái nhà chúng ta cẩn thận tôi sẽ xử lý cậu."
Thiệu Phi Phàm siết hộp trang sức, qua tay đặt ở bên cạnh bàn, cười cười gật đầu cũng không nói gì.
Vành mắt Thượng Tâm có hơi hồng, lôi kéo Đàm Nhã Văn nói "Mẹ nuôi" lại
không biết nói gì. Chỉ là, lúc này, nói hay không nói có cái gì khác
biệt? Nhớ tới bóng lưng Thần Tri Thư rời đi đêm hôm đó, còn có những lời nói tức giận kia, nước mắt Thượng Tâm l