Disneyland 1972 Love the old s
Nằm Vùng Là Một Kĩ Thuật

Nằm Vùng Là Một Kĩ Thuật

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323693

Bình chọn: 9.00/10/369 lượt.

sang năm con thi lại."

Cửa phòng bị đẩy ra, Thượng Tâm ngồi ở bên bàn đọc sách, cầm quyển sách tiếng Anh đầu cũng không quay lại.

Cô nương này thật muốn thi lại. Thiệu Phi Phàm khẽ cau mày, đóng cửa, đặt

mông ngồi vào trên giường nhỏ của cô "Làm nũng đủ chưa?"

Thượng

Tâm chợt quay đầu lại, trong mắt cô thoáng qua một tia kinh ngạc, sau đó mân mê cái miệng nói"Không có đủ, không để cho tôi học trường cảnh sát, tôi liền làm. Dù sao, nhiều lắm là sang năm tôi thi lại."

"Tôi

nói cô không hiểu lắm thì phải, trường cảnh sát thật không thích hợp với cô. Những thứ khác không nói, chỉ ba tháng đầu huấn luyện dày đặc, thì đã lột da cô rồi. Tiến vào trường cô không chịu được, như vậy mặt mũi

nhà họ Thượng cũng bị cô làm mất hết."

"Thiệu Phi Phàm, anh phản

đồ, lần trước anh còn nói ủng hộ tôi ." Thượng Tâm nháo "Anh còn xem

thường tôi, người khác cũng có thể kiên trì huấn luyện, tôi làm sao lại

không thể, anh đừng quên, thời điểm tôi bị vây ở LOVE, tôi còn dám nhảy

từ lầu năm xuống, thì có cái gì tôi không làm được."

Thiệu Phi Phàm có chút nhức đầu, nằm ở trên giường của cô"Tôi nói cô nương,

cô mới nhảy lầu năm đã muốn làm cảnh sát, có phải nếu cô nhảy từ lầu

mười thì người nhà thủ trưởng phải chuẩn bị cho cô vào bộ đội đặc cảnh

hay không? Tôi nói qua ủng hộ cô, nhưng cô cũng phải có điểm đáng tin.

Đừng nói tôi coi thường cô, vào trường cảnh sát, năm giờ phải dậy đi

chạy ! ăn xong điểm tâm còn phải huấn luyện tập thể, buổi chiều huấn

luyện chạy sức nặng, đến buổi tối còn phải…. Các huấn luyện viên liền

giơ lên cây thước dạy học, ngồi trong xe đi theo các ngươi, người nào

rơi ở phía sau đánh cái cái mông của người đó."

Anh nhìn Thượng

Tâm mắt trừng lên, liếc cô một cái, rồi nói tiếp: "Cô đừng cho là tôi

lừa dối cô, tôi cũng đã trải qua như vậy ở trường quân đội, huấn luyện

viên cùng giáo sư G cảnh rất nhiều, không đem họ huấn luyện nằm xuống

thì không chịu trách nhiệm. Bởi vì gặp lưu manh, không ai đùa với người

xấu , chân ướt chân ráo cũng không thể đùa giỡn. Cảnh sát nếu không có

bản lĩnh, thì cô không những không có trách nhiệm đối với mình, càng

không có trách nhiệm đối với nhân dân."

Thượng Tâm bị anh nói như thế, mím môi không hề phát ra tiếng nào nữa. Thiệu

Phi Phàm lật người , nhìn cô nương này hình như đang do dự, trong lòng

liền buông lỏng, hoàn thành nhiệm vụ, chén cơm của anh coi như được bảo

vệ."Được rồi, cô cũng không cần suy nghĩ nhiều như vậy, đi học đại học G không phải tốt sao, về sau cô làm người nổi tiếng hoặc là ký giả, hơn

nữa có thể báo cáo chút về sự tích anh dũng của cảnh sát, cũng giống như là phục vụ vì nhân dân."

Nói xong, anh liền đứng dậy muốn đi.

Nhưng này bước chân còn chưa có bước ra, liền bị giọng nói kiên định của Thượng Tâm làm cho dừng lại.

"Thiệu Phi Phàm, tôi muốn đi học trường cảnh sát."

"Này!" Thì ra vừa rồi anh nói nhiều như vậy, đều là lãng phí nước miếng !

"Tối thiểu tôi muốn đi thử một chút, các người đều ở đây bác bỏ tôi, nói tôi không được, nhưng càng như vậy tôi càng muốn chứng minh là mình làm

được. Tôi chưa ăn khổ, đó là bởi vì tôi không có cơ hội bị khổ, cũng

không thể nói rằng tôi không thể chịu khổ. Các ngươi ai cũng chưa từng

nghĩ, có lẽ tôi cũng có thể rất ưu tú vậy, tôi cũng có thể tự lập cuộc

sống của mình, không phải chấp nhận qua loa, không phải để người khác an bài thay tôi, là tôi tự mình nghĩ , tự mình muốn, mình có thể làm được. Thiệu Phi Phàm, anh hãy giúp tôi, để tôi thử xem." Thượng Tâm trực giác tự nói với mình, người trước mắt không chỉ để cho cô dựa vào trong thời khắc nguy hiểm, giờ phút này, anh cũng cho cô cảm giác an toàn.

. . . . . .

Thiệu Phi Phàm dẫn Thượng

Tâ xuống lầu, nét mặt hai người hoàn toàn bất đồng, một người nghiêm

túc, một người thì cố làm nghiêm túc. Tự nhiên, trước mặt là Thiệu Phi

Phàm, phía sau là Thượng Tâm.

Thiệu Phi Phàm liếc nhìn mọi người nói "Khụ" một chút, "Thượng Tâm đói bụng, để cho cô ấy ăn chút gì đi."

"Lý thẩm, mau mang cháo củ sen bưng lên, Tâm Tâm muốn ăn cơm." lão phu nhân nhà họ Thượng vừa nghe cháu gái muốn ăn cơm, liền la to, Thượng Tâm đi

theo bà nội vào phòng ăn.

Thiệu Phi Phàm lập tức bị Thượng Trạm

Bắc cùng Hạ Hâm Hữu vây quanh, Thượng thủ trưởng cũng từ trên ghế salon

đứng lên, ba người cũng không nói chuyện, toàn bộ chờ anh mở miệng.

Chỉ là. . . . . ."Để cho cô ấy đi thôi."

Bốn chữ, một phòng yên lặng. Chốc lát, Thượng Trạm Bắc hừ lạnh ra tiếng,

vỗ vỗ bắp đùi, rất là khinh thường nói "Tôi nói rồi, tìm tiểu tử này tới có ích lợi gì. Tâm Tâm nhà chúng ta mới sẽ không nghe anh ta ."

Hạ Hâm Hữu cùng Thượng thủ trưởng hơi thất vọng.

Thiệu Phi Phàm mím môi, chuyển sang Thượng thủ trưởng, " nếu Thượng Tâm muốn

học, tôi cho là chúng ta nên tôn trọng cô ấy, cô ấy cũng không phải đứa

bé rồi, mặc dù cô ấy tùy hứng, thế nhưng một lần có lẽ là cố chấp."

"Ngươi hiểu cái rắm!" Thượng Trạm Bắc tính nóng lên.

"Ngươi câm miệng!" Thượng thủ trưởng hỏa còn lớn hơn rống trở về, người nào đó mới vừa rồi còn phóng hỏa ,tiểu thú lập tức nghỉ cơm, rất là uất ứ