
i mừng, hôm nay vào trường học,
lập tức sẽ phải chịu huấn luyện, không có ba tháng là không được ra,
nhưng Thiệu Phi Phàm lại. . . . . . Chân nhỏ dẫm một cái, liền đi vào
trường học.
Nộp học phí, báo cáo, điền thông tin, chọn phòng ngủ. . . . . . Một loạt thủ tục cũng làm xong, Thượng Tâm cầm phiếu ăn cơm,
sau đó nháy mắt nhìn ba mẹ cùng anh trai, chẳng biết tại sao, trong lòng ê ẩm có chút lo lắng.
Thượng Trạm
Bắc chịu không nổi nhất là cái ánh mắt này của con gái, tâm một cái liền mềm nhũn "Tâm Tâm, nếu không chúng ta không đi nữa, về nhà thôi."
"Hồ đồ!" Hạ Hâm Hữu trợn mắt nhìn chồng mình một cái, quét mắt nhìn Thượng
Tâm, dặn dò một câu "Đúng hạn ăn cơm, có chuyện gì thì gọi điện thoại về nhà." Sau đó, bà rất giống nữ vương liền đi ra trường học. Thượng Phẩm
thở dài, vỗ vỗ vai em gái, cũng vội vàng đi theo mẹ mình rời khỏi trường học.
Nhìn người nhà rời đi, Thượng Tâm mếu máo, nước mắt
liền rơi xuống, cũng không quản bên cạnh có người xem náo nhiệt hay
không, ô ô khóc suốt trở về phòng ngủ.
Cùng phòng với Thượng Tâm là ba cô gái nhìn thấy vậy liền sợ choáng váng,
rồi buông đồ trong tay tới an ủi, chỉ là, Thượng Tâm là loại càng dụ dỗ
càng khóc lớn, oa oa khóc ba cô gái thật không có biện pháp. Cũng may,
lúc này điện thoại Thượng Tâm vang lên, ba cô gái như thấy được cứu tinh đến "Thượng Tâm, đừng khóc, cô trước nghe điện thoại." Nói xong, liền
nhấn phím call, đưa di động tới bên lỗ tai cô.
Điện thoại di
động bên kia vừa mới hô một tiếng"Thượng Tâm" Thượng Tâm bên này liền
khóc lên "Oa" "Thiệu Phi Phàm, tôi lại nhớ đến ba mẹ rồi, làm thế nào?"
Thiệu Phi Phàm đã sớm dự liệu đến cái tình trạng này, anh liền mắng cô câm
miệng, rồi bảo cô xuống lầu. Thượng Tâm đã khóc sưng mắt, cô gái ở
cùng phòng ngủ không yên lòng cô một mình đi xuống lầu, liền đưa cô đi
xuống lầu, lập tức đã nhìn thấy Thiệu Phi Phàm một thân cảnh phục . Cao
lớn rắn rỏi, tuấn dật trên mặt mang theo mồ hôi, làm cô nương tliền đỏ
mặt. dien⊹dan⊹le⊹quy⊹don⊹com
Thượng Tâm nhìn Thiệu Phi Phàm
theo bản năng mếu máo muốn khóc, Thiệu Phi Phàm liền nói" lấy nước mắt
lại, miệng ngậm lại, nếu cô lại khóc nữa tôi liền cho cô tới chỗ ông nội cô, xem ông sửa chữa cô thế nào."
Thượng Tâm run lên, nhưng ngược lại thật lấy nước mắt lại rồi. Đôi mắt uất ức nhìn anh
Thiệu Phi Phàm mang đồ tới xách lên lầu cho cô, thả vào trong ngăn kéo, sau
lại đem những quần áo kia, cùng đồ dùng hàng ngày cô mang tới xếp loại
cất xong "Ba tháng này các cô phải mặc đồng phục, quần áo cô mang đến
nhất định là không mặc nhiều, giường đệm trên bàn không cho phép bỏ thứ
kia vào, tủ không được bỏ vào tôi liền mang về, chờ cô chấm dứt huấn
luyện quân sự sẽ đưa tới cho cô." Nói xong, anh lấy một cái chăn mang
tới, rồi cho cô mặc bộ đồ đồng phục trường học phát, "Đây là chăn đặc
chế, gấp lên rất dễ dàng, còn lại đều là một chút thuốc dán cùng cao
dán, mặc kệ có mệt mỏi đến đâu thì khi trở về phòng ngủ cũng phải xoa
lên, nếu không thì ngày thứ hai cô sẽ không xuống nổi giường. . . . . ." dien⊹dan⊹le⊹quy⊹don⊹com
Thiệu Phi Phàm một bên dọn dẹp, một
bên nói lẩm bẩm, đứng một bên, mấy cô gái đã mê đến thất điên bát đảo,
bạn trai lại săn sóc như vậy nơi nào tìm được? Thế nào bọn họ sẽ không
gặp phải đây?
Chúng cô nương lá gan rất lớn, không chỉ có ánh mắt ngông cuồng, trên miệng cũng không che giấu "Thượng Tâm, bạn trai cô
thật là đẹp trai." dien⊹dan⊹le⊹quy⊹don⊹com
"Đúng , tôi làm
sao lại không có đụng phải người đẹp trai như vậy đây? Hôm nay nhập
trường, nhìn thấy nam sinh lớp chúng ta mỗi một người đều giống như mặt mũi cũng không có rửa sạch sẽ."
"Thượng Tâm, đem bạn trai cô giới thiệu cho chúng ta a!"
Thượng Tâm nghe vậy, chẳng biết tại sao trong lòng có chút mùi vị không nói ra được, cô trầm mặc, trong mắt lại có chút tức giận, nói "Anh ấy không
phải là bạn trai của tôi, anh ấy là vị hôn phu của tôi —— Thiệu Phi
Phàm."
Vị hôn phu ba chữ quả thật rung động, ba cô gái trợn tròn
mắt tràn đầy kinh ngạc, chốc lát, như có tiếc hận thở dài chính mình trở lại bên giường thu dọn đồ đạc. dien⊹dan⊹le⊹quy⊹don⊹com
Thiệu Phi Phàm vẫn không biến sắc, cho đến khi nghe Thượng Tâm giới thiệu,
khóe miệng anh mới chịu đựng không ngừng câu đi lên. Thu thập xong, anh
thân thiện giúp đỡ ba cô nương chỉnh sửa một chút nội vụ, rồi vung tay
lên, mời họ đi ăn.
Thượng Tâm vào trường thì sẽ không được đi
ra, cho nên bữa cơm này chỉ có thể giải quyết ở trong trường, kết quả
là, phòng ăn trong trường nhỏ, bốn cô nương thêm một Thiệu Phi Phàm, vui vẻ ăn một bữa. Bửa tiệc này, không phải là ăn không, nên nói Thiệu Phi
Phàm một chữ cũng không nói thiếu, chỉ là nội dung không phải là"Thượng
Tâm tuổi còn nhỏ, sẽ không hiểu chuyện .Để cho bọn họ giúp đỡ một chút." Lại là"Thượng Tâm bị làm hư rồi, nói cái gì cũng không xuôi tai , để
bọn họ không cần để ý."
Trong phòng ngủ Thượng Tâm xếp thứ hai,
người nhiều tuổi nhất chỉ hơn Thượng Tâm 3 tháng, nhưng lại rõ ràng
thành thục hơn Thượng Tâm rất nhiều. Cô nương này là từ thủ đô tới, nói
chuyện rất nhiệt