
nguyện ý chờ em, đợi
bao lâu đều được."
Hai người gần sát nhau, cô mới ngửi thấy trên
người hắn nhàn nhạt mùi rượu, chân mày cô hơi nhíu lại, tay nhỏ bé đẩy
ngực của hắn ra, nhưng Thần Tri Thư ôm cô quá chặt, cô căn bản không đẩy ra được, chỉ lãng phí hơi sức thôi. Nói ra tức, âm thanh cô có chút
buồn bực "Anh Thần, anh say rồi, anh ôm em chặt quá, em không thể thở
được ."
"Anh không có say, cũng không phải
say anh mới nói lời này." Thần Tri Thư hơi buông lỏng cánh tay, tiếp tục ôm bả vai của cô , "Tâm Tâm, đồng ý với anh, trở lại bên cạnh anh được
không."
Thượng Tâm lắc đầu, sau một cái chớp mắt sáng ngời của
hắn, cô lui khỏi nắm vòng tay hắn, hốc mắt đã đỏ lên " Chủ nhật em sẽ
đính hôn cùng Thiệu Phi Phàm, nếu anh có thời gian hãy tới tham dự."
"Làm sao em có thể nhẫn tâm như vậy." sắc mặt Thần Tri Thư đại biến, cắn
răng nói, "Tâm Tâm, em sẽ phải hối hận, em cũng không thương hắn."
"Em không thương anh ấy, nhưng em cũng không
thương anh. Em là thích anh, nếu không em sẽ không bởi vì nhìn thấy anh
đi chung cùng người khác mà khổ sở như vậy. Nhưng khi thời điểm em lâm
vào nguy hiểm đang đối mặt với sinh tử, em mới phát hiện em có thể không nhớ anh. Em không thương Thiệu Phi Phàm, bởi vì em còn không biết cái
gì gọi là yêu, yêu là cái gì. Chỉ là, ít nhất ở lúc này bọn em muốn đính hôn, em không bài xích, cũng không ghét. Tương lai, ai cũng không nói
trước được, cho nên, hiện tại liền thuận theo tự nhiên thôi." Đây là suy nghĩ chân thật nhất của Thượng Tâm, đáng tiếc, Thần Tri Thư không tin.
Cánh tay dài vung lên, lại một lần nữa ôm lấy cô "Em đang gạt người."
Thượng Tâm lần này không giãy giụa, ngược lại đưa tay vòng quanh hông của anh
từng cái khẽ vuốt ve lưng của hắn, hai người rõ ràng dán rất gần, tuy
nhiên bởi vì ôm ấp nên không nhìn thấy mặt của đối phương, nhìn không
thấu cảm xúc của đối phương.
Mà không xa, một chiếc xe cảnh sát quay lại chậm rãi chạy qua bên cạnh hai người đang ôm nhau, ai cũng không có phát hiện.
Thượng Tâm đứng có chút tê dại, cô đẩy Thần Tri Thư một cái"Anh Thần, em nên về nhà rồi, nếu không bà nội sẽ ra tìm em ."
Thần Tri Thư bất động, cố chấp hỏi cô "Tâm Tâm, em sẽ không đính hôn cùng Thiệu Phi Phàm có đúng hay không?"
"Anh Thần. . . . ."
"Thượng Tâm, anh hỏi em một lần cuối cùng, em sẽ không đính hôn cùng Thiệu Phi
Phàm có đúng hay không?" Thần Tri Thư ôm cô chặt hơn, nhưng thật lâu
cũng không nghe được câu trả lời của cô . Anh cười lạnh, chậm chạp cứng
ngắc buông tay ra, dùng một loại ánh mắt mà Thượng Tâm khó hiểu nhìn
cô, đèn đường mờ mờ, anh từng bước một lui về phía sau, cho đến khi đụng vào xe của mình, mới nhếch nhác dừng bước lại.
"Mất đi em, anh
mới biết em quan trọng bao nhiêu.Cũng giống như, khi em mất đi anh, cũng sẽ hiểu rõ anh quan trọng bao nhiêu. Em sẽ phải hối hận, em nhất định
sẽ hối hận." Niềm kiêu ngạo của hắn, tự ái của hắn, hắn không buông ra,
nhưng cô cố tình không chịu trở về, giờ khắc này, Thần Tri Thư rốt cuộc
biết cái gì gọi là"Hối hận" . Anh kỳ vọng cô cũng sẽ hối hận giống mình.
Bởi vì chỉ có như vậy, cô mới có thể trở lại bên cạnh hắn.
——— —————— —————— —————— —————— —————— ———
Thiệu Phi Phàm vừa lái xe đến đầu đường, mới nhớ tới không có nói cho Thượng
Tâm lễ phục đính hôn Chủ nhật đã chuẩn bị tốt, nói đưa quà tặng đính hôn cho bọn họ. Lúc này mới quay ngược đầu xe trở về nhà họ Thượng, nhưng
lại không ngờ tới, sẽ thấy hai người đang ôm nhau .
Chân anh đã giẫm ở trên bàn đạp thắng xe, chẳng biết tại sao lập tức liền
chuyển đến chân ga, hung hăng đạp đi, vọt thẳng qua nhà họ Thượng.
Thiệu Phi Phàm vô vị cười cười, bọn họ đính hôn chỉ là kế hoãn binh,
Thượng Tâm còn thích Thần Tri Thư, ít nhất bọn họ bằng tuổi nhau, còn là thanh mai trúc mã. Anh còn là chú của cô còn hợp lý hơn. Chỉ là, hiển
nhiên cái ý nghĩ này cũng không có qua đi, khi nhìn thấy một màn kia,
trong lòng anh sinh ra không vui.
Thiệu Phi Phàm trở lại Cảnh
Đội, ngồi ở trong phòng làm việc lại nhìn khẩu cung của Lý Lan, nhưng
nhìn mấy lần đều không tìm ra chỗ khả nghi, anh đứng dậy rót một ly trà
đậm, trong lòng phiền não, làm cho anh không có biện pháp Tĩnh Tâm lại.
Không vui! Anh lại có thể bởi vì Thượng Tâm mà cảm thấy không vui.
Hướng về phía cửa sổ gào thét một tiếng, dạ dày anh mơ hồ co quắp, cơm tối
còn chưa ăn, lại uống nhiều trà như vậy, không đau cũng kỳ quái rồi. Đặt ly trà xuống, anh cầm cảnh phục lên rời đi Cảnh Đội.
Bình minh
buông xuống, trời còn chưa sáng, nhưng phố đối diện mở 24h, trong quán
nhân viên phục vụ đã bắt đầu bận rộn. Anh đi vào gọi một suất bánh bao
một bát cháo, rồi thả chậm tốc độ ăn, hóa giải dạ dày đau đớn.
Viêm dạ dày khi nằm vùng anh phải cố gắng
chịu, chỗ đó phải uống rượu còn nhiều hơn ăn ba bữa cơm, rượu cồn nhiều
nên anh phải uống một viên thuốc viêm dạ dày coi như là may mắn.
Vẫn còn nhớ khi mới từ bỏ rượu, ăn cái gì đã cảm thấy ghê tởm, toàn thân
giống như côn trùng, rất khó chịu. Chỉ là, anh biết nếu để lâu nữa, thì sẽ rất khó khăn. Anh dùng rượu cồn tê dại mình, một ly