
một người khác, thì tiểu tử cậu coi chừng lớp da của cậu đấy.” Nói xong lời này mới xoay người bước đi.
Hạ Bình mờ mịt, sao vừa mới nói thay đổi liền thay đổi sắc mặt ngay được vậy?
Thiệu Phi Phàm trở về phòng làm việc, trong lòng có chút đè nén, cũng không
phải là anh tự mình đa tình, nhưng anh luôn cảm thấy việc này ít nhiều
có liên quan tới mình. Cốc Tử Kỳ cũng không phải kẻ ngốc, lần trước ăn
lẩu chắc anh ta cũng quan sát nhận thấy một chút gì đó, nhưng anh tự
nhận mình quang minh lỗi lạc, không làm chuyện gì có lỗi với anh em, về
phần anh không nói ra sự việc đó, cũng chỉ muốn lưu lại chút thể diện
cho hai bên mà thôi.
Có điều, nếu như Tự Nãi Tiêm thật sự làm như vậy, anh và Cốc Tử Kì vẫn là anh em, nhưng cũng sẽ nảy sinh ra khoảng cách.
Tự Nãi Tiêm ơi là Tự Nãi Tiêm, làm sao tôi có thể biết trong lòng cô suy
nghĩ cái quỷ quái gì cơ chứ! Kháo, mẹ nó anh đúng là rảnh rỗi, không đâu lại suy nghĩ những chuyện này làm gì.
Thiệu Phi Phàm thở dài,
cầm lấy văn kiện vụ án, xem xét kĩ lại một lần nữa, xác nhận không có
sai lầm nào mới cầm bút kí tên vào. Đợi đến khi hoàn thành công việc,
liền nghĩ tới tình huống đặc biệt của Thượng Tâm ngày hôm nay, trở về
nhà trọ của anh còn không bằng đi đến đại trạch nhà họ Thiệu, ít nhất ở
đó còn có dì giúp việc hầm cho chút canh bổ, quyết định như vậy rồi, anh lập tức gọi điện thoại cho cô vợ nhỏ, nói muốn đến đón cô. Ai biết
được, trường học của Thượng Tâm lại tổ chức tập huấn, cũng phong tỏa
sinh viên ở trong trường.
Nghe Thượng Tâm nói không rõ ràng,
Thiệu Phi Phàm liền không yên tâm, lại vội vàng gọi điện thoại cho anh
ba, vừa hỏi mới biết, sinh viên trong trường phải luyện tập nghi thức
duyệt binh giống như luyện binh trong quân đội nhằm phục vụ cho đợt thực tập sắp tới, trước khi đi thực tập, sinh viên phải được huấn luyện
trong hai tuần lễ.
“Anh ba, vợ em tuần này đang trong kì sinh lí, có thể xin nghỉ được không?” Thiệu Phi Phàm mặt không đổi sắc nói.
Thiệu Phi Uyên ở phía bên kia lại đỏ hết mặt mũi, “Anh nói chú có bệnh phải
không, chú xem con gái nhà binh, có ai vì lí do này mà xin nghỉ chứ?”
“Vợ của em cũng không phải là binh lính.” Anh nói như chuyện đương nhiên.
Thiệu Phi Uyên thật muốn dập ngay điện thoại đi cho xong, sắc mặt âm trầm
liếc mắt nhìn các lãnh đạo trường ngồi ở bên cạnh, thấp giọng nói, “Anh
đã cố gắng chăm sóc vợ của chú rồi, chú mà còn dài dòng nữa, anh liền
đối xử bình đẳng như những sinh viên khác.”
Uy hiếp? Bất quá anh cũng không sợ, “Được, anh muốn đối xử bình đẳng thì cứ thử xem.”
“Thử thì thử.” Tính bướng bỉnh của Thiệu Phi Uyên cũng nổi lên, đe dọa xong liền hung hăng cúp điện thoại.
Thiệu Phi Phàm nghe thấy như vậy cũng không lo lắng gấp gáp, lập tức gọi điện thoại đến nhà họ Thiệu, “Ba, thân thể con dâu của ba không thoải mái,
nhưng anh ba lại cứ muốn huấn luyện đối xử bình đẳng, nếu như luyện tập
lại làm hại đến thân thể, chúng con sau này muốn có con cũng khó.”
Đều nói đánh rắn bảy tấc (đánh vào điểm yếu), muốn ôm cháu trai chính là
mong muốn của lão gia tử. Anh cả, anh hai nhà họ Thiệu đều chỉ có một
đứa con gái, anh ba lại không muốn sinh con, cho nên Thiệu Phi Phàm vừa
nhắc đến cháu trai, lão gia tử lập tức lên tinh thần, “Nó dám! Nếu như
huấn luyện làm hại đến thân thể Tâm Tâm, lão tử sẽ lột da nó.”
Thiệu Phi Phàm ở bên này cười trộm, nhưng giọng điệu lại tỏ ra có chút khó
xử, “Con vừa mới gọi điện tới xin anh ba lưu ý, nhưng giường như anh ấy
vẫn còn ghi hận chuyện lần trước bị Tâm Tâm giở trò. Ba cũng biết thân
thể của Tâm Tâm yếu ớt, lại đang trong thời kì đặc biệt, lần này nếu như phải chịu huấn luyện nghiêm khắc, nhất định sẽ mắc bệnh…”
Lời
còn chưa dứt, bên kia điện thoại đã gấp gáp kêu lên, “Gọi lão tam về nhà ngay.” Thiệu Phi Phàm lại đổ thêm dầu vào lửa một lần nữa, mới thong
thả cúp điện thoại. Không đợi tới lúc tan ca, thì Thượng Tâm đã gọi điện thoại đến. Có điều, hiển nhiên là cô gái nhỏ đang rất tức giận… “Thiệu
Phi Phàm, anh hồ đồ nói linh tinh cái gì đấy, làm lãnh đạo trường cùng
với anh ba tự mình chạy vào phòng ngủ đưa em giấy được nghỉ phép, đây là phòng ngủ của con gái đó! Anh ba là một người đàn ông lại mang một đám
lãnh đạo trường đến đưa giấy được nghỉ phép, xảy ra chuyện gì?”
OMG, lão gia tử, có phải là ba đã phát biểu cái gì quá mức rồi không… vẻ mặt của Thiệu Phi Phàm cũng 囧.
Bởi vì Thiệu Phi Phàm cáo trạng quá mức sắc bén, lão gia tử phát uy quá mức kịch liệt, dẫn đến đồng chí Thượng Tâm kiên quyết ở lại trường tập huấn như những sinh viên khác, kết quả là, cách li nhau hai tuần lễ, làm cho Thiệu Phi Phàm cực độ oán niệm.
Mỗi buổi tối đều gửi tin nhắn
cho Thượng Tâm, “Vợ, anh nhớ em nhớ đến mức không ngủ được.” Thượng Tâm
xét thấy hành vi phạm lỗi của anh hai lần trước, quyết định không thèm
để ý đến tin nhắn của anh.
Nha, cô vợ nhỏ dám làm phản! Thiệu Phi Phàm tức giận bất bình, đợi về nhà rồi, xem gia thu thập em như thế
nào. Càng nghĩ lại càng bực bội, nhưng dù bực bội đến đâu cũng phải nín
nhịn, ai bảo anh cưới phải cô vợ cố chấp bốc đồng