
hỏi thăm tôi, tôi cảm thấy lòng mình như dịu lại.
“Dạ con cũng ổn.”
“Chà, vết sẹo này tới giờ mà con vẫn chưa đi xóa sao?” Bà nhìn tôi, rồi lại nhìn má phải của tôi, tỏ vẻ thương tiếc vô cùng.
“Chỉ là vết sẹo nhỏ thôi. Con nghĩ là vài năm nữa nếu chịu khó đi xóa sẹo thì chắc cũng không có vấn đề gì.”
Bà ấy lại nhắc đến vết sẹo này, như là quan tâm, nhưng cũng là như nhắc nhở tôi về những việc trong quá khứ kia, như bảo với tôi rằng tôi đừng mau quên vội.
Trước mắt tôi bỗng hiện ra màu đỏ sậm, màu máu của chính mình, từng giọt từng giọt rơi xuống nền, rồi lại tuôn trào ra thành dòng, cứ chảy xuống, chảy xuống mãi không dứt.
“Cô xin lỗi, hồi đó đúng là tại cô thiếu kiềm chế. Sau này nghĩ lại, cô thấy hối hận vô cùng.”
Bà tiếp tục: “Nếu như con cần người giúp đỡ, thì con cứ tới tìm cô. Cô sẵn sàng giúp con tìm bệnh viện hay viện thẩm mỹ tốt nhất.”
Tôi nhanh chóng cướp lời: “Dạ thôi vết sẹo này cũng nhỏ thôi. Con không dám phiền cô như vậy.”
“Đâu nói như vậy được, là lỗi của cô mà.”
Bà lại nói với tôi: “Con và Khang dù đã chia tay nhau rồi nhưng dù gì thì con cũng là bạn cùng lớp với nó. Chúng ta cũng tính là quen biết nhau mà.”
Tôi im lặng. Ba từ “bạn cùng lớp” kia quả thực rất chói tai, như muốn xóa sạch đi tất cả những gì đã từng diễn ra trong quá khứ, như giữa tôi và Khang chỉ như nước chảy qua cầu, không còn là gì của nhau nữa hết. Còn việc chia tay, ý của bà là việc chia tay năm đó giữa tôi và Khang, hay bà muốn nói với tôi, chuyện chúng tôi qua lại với nhau trên yahoo, và rồi chia tay nhau, tất cả đều nằm trong vòng kiểm soát của bà?
Tôi không biết, cũng mặc kệ và không muốn biết.
Nhìn thấy tôi vẫn cứ im lặng, bà do dự một lát, rồi lại nhẹ nhàng hỏi tôi: “Dạo này con có gặp Khang không?”
Tôi giật mình. Tại sao bà lại hỏi tôi câu đó? Từ trước tới giờ có khi nào tôi gặp được Khang đâu?
Lẽ nào… Tôi chấn động.
Khang đã trở về? Đúng, anh nhất định đã trở về. Vì nếu Khang trở về thì mới có khả năng gặp lại tôi. Nhưng thường thì người như bà, lúc nào cũng sẽ có tai mắt ở bên Khang, làm sao mà không biết Khang có tới gặp tôi hay không chứ?
Ngẩng đầu nhìn lại, tôi thấy bà ấy hình như đang nhìn tôi chăm chú như muốn suy đoán điều gì đó từ tôi.
Tôi không biết nên trả lời thế nào, nhưng nghĩ rằng mình vẫn nên nói thật: “Dạ con không có gặp Khang bao giờ. Không phải anh ấy còn ở Mỹ sao cô?”
Bà ấy hơi ấp úng: “À, nó thỉnh thoảng cũng có đi đây đi đó du lịch chơi. Là cô hỏi vu vơ vậy thôi. Cô nghĩ là nhiều khi có đợt nó đã về đây gặp con một lần cũng không chừng.”
Chỉ một giây, tôi bất ngờ nhận ra bà ấy đang bối rối.
Tiếp tục nhìn tôi chăm chú, bà bắt đầu thay đổi thái độ: “Nhưng cũng như năm đó, cô mong là con vẫn nghe theo lời cô dặn. Cô mong là hai đứa đừng tiếp tục. Cô mong nếu có gặp nó, con hãy đừng để quá khứ làm mình thêm tổn thương nữa. Cô nghĩ con và nó vốn không cùng một thế giới. Hai đứa hãy để quá khứ chỉ còn là quá khứ, vừa tốt cho con, cũng là tốt cho nó, coi như là con vì nó đi, con… hiểu không?”
Tôi im lặng.
Hiểu được tính tôi, bà không dám ép buộc gì thêm.
Sau khi về nhà, nhớ lại thái độ cùng cách nói chuyện của bà khi nãy, tôi đã lờ mờ đoán ra.
Anh đã trở về, anh nhất định đã trở về, mà lại còn là đang ở một nơi mà mẹ anh không bao giờ có thể kiểm soát được.
Chỉ có một khả năng mà thôi, đó là anh đang ở tại nhà bên nội, cũng ở thành phố này, nơi mà bà không thường xuyên lui tới.
Nghĩ về anh, tôi lại cảm thấy xốn xang, lại bắt đầu vọng tưởng, suy nghĩ vẫn vơ. Liệu rằng anh trở về có phải để gặp tôi? Không, chúng tôi đã chia tay nhau rồi, anh cần gì quan tâm tới tôi nữa chứ?
Dù tự nhắc nhở bản thân mình như vậy, nhưng thứ cảm giác được cùng anh tồn tại dưới một vùng trời, cùng một thành phố, được hít cùng anh cùng một thứ không khí quen thuộc của quê hương, khiến tôi lại tự sa vào tưởng tượng.
Có lẽ nào tôi sẽ được gặp lại anh? Nụ cười của anh, ánh mắt dịu dàng của anh, liệu có còn là ánh mắt chỉ có một mình tôi?
Dù đáp án có thể làm cho tôi đau đớn, có thể làm cho mọi cố gắng cùng hy vọng của tôi sụp đổ, nhưng tôi vẫn muốn được biết rõ ràng. Tôi không tin chúng tôi chỉ là nước chảy qua cầu, là hai đường thẳng chéo nhau, chỉ gặp nhau một lần rồi cách xa nhau mãi mãi.
Lời hứa của anh, tôi không muốn quên, và cũng sẽ mãi không thể nào quên được.
***
Nằm trên giường, khi đang chuẩn bị nhắm mắt lại để chìm vào giấc ngủ, dù rằng biết mình sẽ không ngủ được, thì tôi lại nhận được cuộc điện thoại lúc nửa đêm.
Nhận ra là Phong, tôi khó chịu: “Có biết mấy giờ chưa?”
Phong nhanh chóng đáp lời: “Có, mười hai giờ chứ mấy.”
Tôi bực bội mắng Phong: “Sao còn chưa ngủ đi, mai Phong không đi làm à?”
“Phong không ngủ được.”
“Không ngủ được thì đếm sao, đếm cừu đi, đừng có phá Thu ngủ chứ!”
Phong tự dưng im lặng, sau đó tựa như đang do dự không muốn nói ra, Phong thì thầm vào điện thoại: “Thu, nhìn ra cửa sổ đi!”
Biết rằng đang nói chuyện với một đứa dở hơi, tôi vẫn nghe lời, lập tức kề bên cửa sổ nhìn ra.
“Thu có thấy gì không?”
Tôi mệt mỏi ngước nhìn khắp mọi nơi qua khung cửa