Snack's 1967
Năm Tháng Nhạt Phai

Năm Tháng Nhạt Phai

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322035

Bình chọn: 7.5.00/10/203 lượt.

nào có dịp được uống lại một lần nào nữa.

Bây giờ khi ngẫm lại khoảng thời gian khi đó, tôi cảm thấy thật vớ vẩn vô cùng. Tôi khuyên anh không uống nước ngọt, anh một mực không nghe. Đến lượt anh bắt tôi uống sữa đậu nành, tôi lại ngoan ngoãn uống như đứa chưa từng được uống sữa bao giờ.

Thế nên mới nói, thì ra kẻ tự mình đa tình, kẻ lỗ vốn bỏ ra nhiều hơn mà chẳng nhận được chút gì, hóa ra lại là tôi. Tôi thất bại, vì tôi luôn là người cố gắng. Tôi thất bại, vì tôi là kẻ yếu đuối hơn, là kẻ tự cho anh cái quyền được áp đặt cho tôi bất cứ thứ gì. Nếu như có thể được làm lại một lần, tôi nhất định sẽ không cho anh được quyền như thế nữa. Chỉ tiếc là, làm gì có nếu như.

Quá khứ của tôi, có ngọt có đau, có người làm tôi hạnh phúc, nhưng cũng có người khiến tôi không bao giờ muốn gặp lại. Người đó trớ trêu thay, lại chính là người anh thân thiết nhất, sùng bái nhất, tin tưởng nhất.

Ngày hôm đó sau khi học Tin cùng Phong, như thường lệ, Phong lại dắt tôi đi chơi đây đó. Bóng đêm dần bao phủ, trời đã sập tối, ánh đèn đường vàng nhạt bắt đầu lan tỏa khắp mọi nơi.

Vào quán trà sữa, Phong đột nhiên hỏi nhân viên phục vụ: “Ở đây có trà gừng không?”

“Phong bị cảm hả?”

Phong nhìn tôi: “Không có, thích thì uống thôi. Tự dưng Phong thích uống nóng.”

Tôi liếc xéo Phong một cái. Không thích uống lạnh thì dắt tôi vào quán trà sữa để làm gì cơ chứ?

“Đói quá đi!” Phong lại càu nhàu.

“Ở đây có mì gói xào không chị?”

“À chỉ có cá viên chiên thôi sao?” Phong buồn bực.

“Vậy chị có thể cho em trứng cút luộc không chiên chưa bỏ vỏ được không?”

Để giúp nhân viên tiệm nước thoát khỏi ma trảo của Phong khi đang lên cơn, tôi bèn kiếm cái gì đó để xao nhãng Phong một chút.

Thường liên lạc với nhân viên của Phong, lại hay nghe mỏ than sống này than thở, tôi tất nhiên nắm được thông tin từ công ty Phong khá nhiều. Biết là tháng này doanh số bán hàng của bộ phận Phong phụ trách chưa đạt chỉ tiêu, tôi lo lắng hỏi Phong: “Gần cuối tháng rồi, có biện pháp gì không?”

Phong cười cười nhìn tôi: “Có…”

“Biện pháp gì?”

“Thu trở lại làm đi.”

Tôi lại liếc liếc Phong. Hồi còn làm ở công ty Phong, cứ hễ ngày nào tôi được cử đi bán hàng là y như rằng doanh số bán hàng của công ty Phong lại tăng vọt lên vèo vèo, dù tự tôi chẳng bán được bao nhiêu. Nhiều lúc tôi cảm thấy thật kỳ lạ, có khi nào tướng số của tôi hợp với phong thủy của công ty Phong hay không? Nếu vậy thì mình có nên quay lại không ta?

Sau này khi gặp lại nhân viên của công ty Phong cùng làm chung với tôi khi đó, tôi mới biết được, hóa ra vì có tôi vào làm, Phong đã phải tốn thêm công sức tìm kiếm khách hàng tiềm năng, nhiều ngày không ngủ, chỉ để cho nhóm nhân viên mới, trong đó có tôi, có thể đạt được doanh số mà công ty mong đợi, nhanh chóng thử việc thành công.

Thế nên mới nói, con gái dù không xinh đẹp lại còn có một quá khứ như tôi mà vẫn khiến một người vì tôi làm nhiều chuyện như thế, thì câu thành ngữ “Hồng nhan họa thủy” quả thực chẳng nói ngoa.

Đang ngồi uống nước với Phong, tôi bỗng dưng nhận được điện thoại từ một số máy lạ.

Do dự nhưng vẫn bật nút nghe, người đó đã nhanh chóng lên tiếng trước.

“Thu phải không?”

Giọng nói trầm trầm, vừa xa lạ lại tựa như quen thuộc, khiến tôi bất chợt sợ hãi nhớ lại những ký ức xưa.

“Dạ phải.” Tôi thầm cầu nguyện trong lòng. Tôi không mong mình gặp lại người mà tôi không muốn gặp.

“Con có còn nhớ cô không?”

“Cô là…”

Tôi giật mình chấn động, bởi giọng nói trên đúng là của người mà tôi không mong muốn.

“Cô Dung đây. Con đang ở đâu vậy? Cô đang ở trước khu nhà trọ của con. Cô muốn gặp con một lát nhưng lại nghe nói con chưa về nhà.”

Sau một lát ngập ngừng, bà lại nhanh chóng tiếp lời: “Cô chờ con ở quán cà phê X đối diện nhà trọ của con nha. Chừng nào con về nhà thì ra đây gặp cô.”

Nói xong, bà ta cúp máy, không cho tôi bất kỳ một cơ hội được phản kháng nào, cũng giống như trước đây.

Mẹ Khang, người anh yêu thương nhất, cũng là người mà tôi vô cùng lo sợ. Dù tôi biết một điều hiển nhiên rằng, nếu đã yêu anh, tôi nhất định phải chấp nhận, nhất định phải học cách làm quen và gạt bỏ nỗi sợ hãi tiềm thức kia. Thế nhưng đến sau cùng, dù đã qua nhiều năm, tôi vẫn không thể nào quên được.

Sau khi Phong đưa tôi về nhà, thay vội một bộ quần áo chỉnh tề, tôi vội vã đi đến chỗ hẹn.

Quán cà phê X với không gian tĩnh lặng và sang trọng kia, quả thực thích hợp với địa vị của một người như bà ấy.

Cũng giống như lần đầu tiên tôi gặp bà, nụ cười nhè nhẹ lúc ẩn lúc hiện thường xuyên túc trực trên gương mặt thanh tú kia. Dù là đã ở độ tuổi tứ tuần, chắc cũng sắp năm mươi, bà vẫn là người phụ nữ cao ngạo, có khí chất nhất mà tôi từng được biết. Nhìn vào bà, tôi chợt thấy mình nhỏ bé, ti tiện biết bao nhiêu.

Sau khi gật đầu và chào hỏi bà một tiếng, tôi nhanh chóng ngồi vào bàn. Khoảnh khắc chờ đợi bà ấy cất lời vẫn luôn là khoảnh khắc vô cùng căng thẳng. Tôi cứ cảm giác cả người mình như một sợi dây đàn đang căng ra hết sức, tùy ý bà muốn gảy như thế nào, trầm hay bổng, chậm hay nhanh.

“Dạo này con thế nào?” Khi bà ấy lên tiếng