
như tôi tưởng tượng, lần này, tôi cũng chẳng còn đau đớn là bao.
Nằm lên giường, tôi cầm lấy tấm ảnh vuốt ve, rồi lại bật cười thật to như một kẻ điên. Tôi điên, bởi vì tôi cứ bám lấy anh, bám lấy một thứ ảo ảnh không bao giờ có thật.
Ngày mai khi tỉnh lại rồi, mọi thứ sẽ chỉ còn là quá khứ, một quá khứ rồi cũng sẽ nhạt nhòa, dần dần rơi vào quên lãng. Như vết sẹo trên má tôi, muốn xóa thì cũng sẽ có cách để xóa được mà thôi.
***
Một mình đến khách sạn gặp Linh, tôi nhận ra Linh cũng có thói quen của Khang, cứ nhìn ngắm mọi thứ xung quanh qua khung cửa sổ. Hôm nay hẹn tôi, Linh mặc chiếc váy màu kem, khiến cả người cô toát lên vẻ xinh đẹp trắng hồng, quyến rũ vô cùng.
Nhìn thấy tôi đã tới, Linh nở nụ cười tươi, niềm nở nắm lấy tay tôi.
“Thu ngồi đi.”
“Thu uống gì thì cứ tự nhiên nha.”
Gọi một ly sinh tố, tôi hơi mất tự nhiên ngồi vào bàn.
Đối diện với Linh, thứ cảm giác tự ti trong lòng tôi lại trỗi dậy. Dù trong linh cảm của mình, tôi biết Linh là một cô gái tốt, nhưng sự ganh tị trong lòng như bao cô gái khác đều có, khiến tôi tự tạo khoảng cách với Linh. Tôi thực sự không muốn thân thiết với Linh, bởi vì, đơn giản thôi, cô ấy là một phần của Khang, người mà tôi luôn muốn buông tay.
Nhận ra tôi cứ ngồi yên không nói, Linh tiếp tục: “Linh gọi Thu ra đây, là vì…”
“Haiz, biết nói sao bây giờ.” Linh ngập ngừng.
“Chuyện của Thu và Khang, thực ra, Linh đều biết rất rõ ràng.”
Tôi giật mình. Cái cách cô ấy ngập ngừng như thế bỗng khiến tôi vô cùng hồi hộp.
“Từ khi Khang sang Mỹ, Linh đã là người bạn thường xuyên ở bên cạnh Khang. Có thể nói, Linh rất thân với Khang. Mọi chuyện của Khang, Linh đều nắm rõ được phần nào.”
Tiếp tục khiến tôi bất ngờ, Linh đi thẳng vào vấn đề cần nói.
“Thực ra, hơn một năm trước, khi Khang chống đối lại mẹ của Khang, chắc Thu cũng biết, dì Dung đó.”
Nhìn ra cửa sổ như một cách hoài niệm về quá khứ, Linh tiếp tục kể lại với tôi.
“Hơn một năm trước, dì sang Mỹ thăm Khang. Nhưng cũng trong những ngày đó, Khang và dì cãi nhau một trận rất nghiêm trọng.”
“Nghiêm trọng tới mức, Khang lái xe ra xa lộ, gặp tai nạn, may là không sao. Kể từ đó, Khang thường xuyên lui tới quán bar uống rượu, lại còn thường xuyên đánh nhau với tụi côn đồ trong quán bar nữa.”
Nghe Linh kể đến đây, tôi không kiềm lòng được nữa bèn lên tiếng hỏi Linh: “Vậy Linh có biết họ cãi nhau vì cái gì không?”
Linh cười khổ: “Mình có hỏi Khang mãi, mà Khang cứ nhất quyết không nói.”
Linh tiếp tục nhìn tôi: “Sau đó, Khang tốt nghiệp sớm hơn bạn bè một năm. Tốt nghiệp xong, Khang tiếp quản công ty của cha, từ đó dường như Khang không còn nói chuyện hay liên lạc gì với dì Dung nữa. Họ cãi nhau rất dữ dội, hình như tới giờ vẫn còn giận nhau.”
“Linh còn nhớ, có một lần duy nhất Khang nói với Linh…”
“Là chuyện gì?” Tôi hối thúc.
Nhìn thẳng vào mắt tôi, Linh bộc bạch: “Khang nói, Khang cảm thấy bản thân mình rất vô dụng. Khang nói có những thứ chính Khang không thể làm được gì, không thể điều khiển được. Khang cũng nói, chỉ có tiếp quản công ty của cha, càng ngày càng lớn mạnh, Khang mới có thể làm được chút chuyện gì đó, mới có thể có hy vọng vào tương lai, mới có thể bảo vệ được thứ mình cần bảo vệ.”
Thứ mình cần bảo vệ, liệu có phải, Khang đang nói đến tôi không?
“Nhưng cũng kể từ đó, Khang thường xuyên uống rượu rất dữ. Nửa năm trước, Khang từng bị xuất huyết dạ dày một lần, nằm viện đến một tuần.”
Nghe tới đây, tôi giật mình kinh hãi. Một năm trước, anh giận mẹ anh. Một năm trước, cũng là lúc anh nói chia tay với tôi.
“Thu có biết một tuần trước, sau khi gặp Thu, Khang lại tiếp tục uống rượu không?”
Tôi kinh ngạc rồi lại thẫn thờ nhìn Linh.
“Khang bị xuất huyết nữa rồi, giờ lại đang nằm trong bệnh viện.”
Nghe tới đây, nắm tay tôi bỗng dưng siết lại. Thì ra sắc mặt nhợt nhạt của anh khi đó là do anh đang mang bệnh trong người.
Rồi Linh lại lấy điện thoại ra, gọi cho một người nào đó. Trước khi gọi, Linh nói nhỏ với tôi: “Chú của Khang.”
“Alo chú à, con Linh nè chú. Lát nữa con định tới lấy vài bộ cho Khang, nhưng mà con bận chuyện mất tiêu. Lát nữa con nhờ Thu, bạn của con đó chú. Dạ… Lát nữa Thu tới thì chú cứ cho Thu vào phòng Khang lấy đồ nha.”
“Có gì đâu chú, bạn của con cũng như con thôi, có gì đâu mà ngại hả chú. Quần áo đàn ông mà, đâu có như quần áo phụ nữ đâu mà phải câu nệ này nọ.”
Nói xong, Linh viết vội vào một tờ giấy, đưa cho tôi địa chỉ cùng số điện thoại của người chú kia, cùng số phòng và địa chỉ bệnh viện mà Khang đang điều trị.
“Thu tới lấy đồ cho Khang rồi vào viện thăm Khang nha.” Thu mỉm cười, nhét vội tờ giấy vào tay tôi.
Ngay khi tôi chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra, thì một người đàn ông cao to mặc vest đen đột nhiên từ đâu xuất hiện rồi nắm lấy tay Linh, lôi Linh đi rất nhanh.
“Bỏ ra, bỏ tay ra…” Linh ra sức chống cự, nhưng vẫn bị người đàn ông nhanh chóng lôi đi, hướng về nơi thang máy.
Khi tôi kịp định thần, đuổi theo người đàn ông đang kéo Linh vào thang máy kia, tôi đã chậm mất một bước.
Trước khi thang máy đóng cửa, ngăn trở giữa họ và tôi, tôi chỉ kịp nghe