pacman, rainbows, and roller s
Năm Tháng Nhạt Phai

Năm Tháng Nhạt Phai

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322061

Bình chọn: 9.00/10/206 lượt.

thấy cuộc đối thoại ngắn ngủi giữa họ mà thôi.

“Em ở phòng mấy?”

“Phòng 402, khoan đã, anh mau bỏ em ra!”

Chạy sang thang máy bên cạnh, tôi nhanh chóng bấm nút lên tầng bốn. Lòng tôi đột nhiên căng thẳng, không hiểu Linh có xảy ra chuyện hay không.

***

Hẹn gặp Linh, tôi phát hiện ra những ngày tháng chia tay tôi, anh đã sống một cuộc sống như thế nào, anh đã hủy hoại bản thân mình ra sao.

Khi cửa thang máy mở ra, tôi lại quay về chuyện khẩn cấp phải làm lúc này. Tôi nhất định phải tới giúp Linh.

Nhìn xung quanh khu tầng bốn, tôi không biết bọn họ đã đi đâu. Lục lại số phòng tôi vừa được biết lúc nãy trong đầu ra, tôi lập tức tìm kiếm khắp nơi.

Sau một lát loay hoay, căn phòng 402 đã hiện ra trước mặt tôi.

Thấy căn phòng dường như vẫn chưa được đóng kín, bởi vẫn có một khe hở nhỏ, tôi lập tức chuẩn bị mở cửa để tiến vào.

Thế nhưng ngay lúc đó, khi giọng nói của Linh vang lên, mọi hành động của tôi đều phải đình chỉ lại.

“Ông xã, anh tới đây làm gì vậy?”

Người đàn ông tiếp lời: “Em còn nói được sao? Anh không tới, chẳng lẽ trơ mắt nhìn em dụ dỗ trai tơ hả? Em nói đi, sao em lại từ vợ anh trở thành bạn gái của Khang? Em muốn làm anh tức chết phải không?”

Nhận ra người đàn ông đang tức giận, Linh dường như nũng nịu: “Không phải! Anh cũng biết Khang với em là bạn bè thân thiết mà. Khang có việc nhờ em, em nhất định phải giúp chứ anh!”

“Giúp Khang? Hừ… Em phá hoại chuyện tình cảm của nó như vậy là giúp nó sao?”

“Còn nữa, nhẫn cưới đâu rồi, em bỏ nhẫn cưới ở đâu?”

Linh tiếp lời: “Em… em… để ở nhà rồi.”

Người đàn ông tức giận: “Em mau về nhà đeo lại cho anh!”

“Ông xã, anh cho em thời gian đi, được không? Em ở đây gặp được nhiều bạn bè lắm, đi chơi rất là vui. Một tháng đi, một tháng nữa em liền về Mỹ ngay lập tức!”

Người đàn ông khó chịu: “Cái gì? Một tháng mà em dám nói là ngay lập tức sao?”

“Em mà không về với anh thì căn nhà ở Virginia em đừng hòng có được. Em không về, anh không mua nữa!”

Linh sợ hãi: “Đừng mà ông xã, em về, em nhất định theo anh về!”

Nghe xong cuộc đối thoại giữa hai người, tôi nhẹ nhàng trở lại thang máy. Chợt tôi lại nhớ ra là mình phải đến bệnh viện, đưa quần áo cho Khang.

Cầm lấy địa chỉ nhà của chú Khang, cũng là nơi Khang đang sống, tôi vội vã lên đường.

Hơn nửa tiếng sau, tôi nhanh chóng có mặt trước một chiếc cổng to lớn màu đen của một căn biệt thự sang trọng. Tôi hồi hộp ấn chuông, chờ đợi người ta ra mở cổng.

Nhìn vào căn biệt thự, tôi lại nhớ đến căn nhà của Khang và mẹ anh ở nơi tôi lớn lên.

Khi đó mỗi khi nhớ Khang, nhớ đến việc anh và tôi đã cách xa nhau nghìn dặm, tôi thường lén lút tới trước cổng nhà anh, cũng là một chiếc cổng to lớn màu đen như thế, rồi lại thầm tưởng tượng mình sẽ ấn chuông, nhìn thấy anh mở cổng, chào đón tôi.

Thế nhưng tôi biết, tôi không thể nào được chào đón trong ngôi biệt thự sang trọng đó. Thế giới trong ngôi nhà đó, là một thế giới của anh, của những người như anh, chứ không dành cho tôi, một người bình thường không có gì là giá trị. Kể từ đó tôi mới hiểu ra rằng, giấc mộng Lọ Lem hay Bạch Tuyết cũng chỉ là thứ để trẻ con mơ mộng, là câu chuyện hoang đường huyễn hoặc mà thôi.

Khi chiếc cổng lớn được mở ra, một người phụ nữ chạy tới đón tiếp tôi.

“Dạ con là Thu, con là bạn của Linh…”

Người phụ nữ niềm nở: “À cô vào nhanh đi, ông chủ đang chờ cô trong đó đó.”

Bước vào cửa, một người đàn ông cỡ bốn mươi đang ngồi trên xe lăn, từ từ đẩy xe về phía tôi: “Cháu là Thu phải không?”

“Dạ, cháu là Thu.”

Gương mặt của người đàn ông này, mạnh mẽ, cương nghị, khiến tôi lại bất giác tưởng tượng ra Khang. Liệu chừng hai mươi năm nữa, anh có thể có được gương mặt cùng nét thần thái như thế này không?

“Chú định đi đưa đồ cho Khang rồi, nhưng Linh cứ bắt cháu phải tới lấy, kêu chú đừng đụng vô. Nó thật là… Chú lại làm phiền cháu rồi.”

“Dạ không có gì đâu chú. Chuyện này cũng nhỏ thôi, cháu không có thấy phiền hay gì đâu chú.”

“À quên, chú tên là Phương, cháu cứ kêu chú là chú Phương được rồi.”

“Chìa khoá phòng Khang nè, để chú kêu chị Hương dẫn cháu lên nha.”

Cầm lấy chìa khoá, đi theo chị Hương, tôi từ từ bước vào phòng Khang.

“Tại đó giờ tuy chị làm ở đây nhưng hai tháng nay đồ của cậu Khang chị không bao giờ đụng vô, toàn là cậu tự mình lo liệu, nên chị cũng không có rành mấy vụ quần áo này nọ.”

“Chị làm phiền em rồi. Tự chị cũng lấy đại được nhưng chỉ có cô Linh là thân với cậu nhất nên chị định để cô Linh tới lấy, nào ngờ lại phiền tới em.”

“Dạ không sao mà chị, em không có thấy phiền gì hết đó.” Tôi hơi ngượng ngùng lên tiếng.

“Thôi em cứ tự nhiên nha. Chị xuống canh chừng nồi cháo để đem vô cho cậu đây.” Bỏ tôi trước căn phòng của Khang, chị Hương vội vã xuống lầu.

Đứng trước cửa phòng anh, tôi đột nhiên không biết mình nên làm gì tiếp theo.

Căn phòng của anh, một căn phòng của một người ngăn nắp điển hình, sạch sẽ, gọn gàng, còn vương chút mùi hương nhè nhẹ, êm dịu thoải mái, làm người khác thấy nhẹ lòng.

Mở chiếc tủ gỗ lớn màu đen ra, ắt hẳn là tủ quần áo, tôi lập tức nhìn thấy mọi thứ quần áo của anh, được móc lê