Teya Salat
Năm Tháng Là Đóa Hoa Hai Lần Nở

Năm Tháng Là Đóa Hoa Hai Lần Nở

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 326343

Bình chọn: 8.5.00/10/634 lượt.

an, để anh ta có được một cách dễ dàng, anh ta sẽ đi tìm người

con gái cho anh ta chuyện tình trắc trở gian nan, như vậy, vận mệnh của cậu sẽ

trở nên trắc trở gian nan, giờ khiến anh ta gặp phải trắc trở gian nan, chính

là để tương lai cậu không bị trắc trở gian nan.”

Tôi nói: “Thế không hay đâu, rõ ràng có tình cảm với người ta, lại không nói

ra, coi người ta như trò đùa ah?”

Chu Việt Việt giận dữ nói: “Bây giờ cậu không đùa bỡn anh ta, thì sau này sẽ có

người đàn bà khác đùa bỡn anh ta.”

Tôi trầm mặc một lúc lâu, không thể không tán thưởng: “Cậu thật là cao thủ.”

Cô ấy giận dữ nói: “Trước bị người ta coi như trò đùa, sau coi người ta như trò

đùa, cuối cùng là đùa người ta đến chết, mình cũng là bắt đầu từ bị coi như trò

đùa thôi.”

Hai chúng tôi lòng đầy ưu tư cùng nhau thở dài.

Tôi hỏi cô ấy: “Cậu có biết vụ thư tình gửi cho Lâm Kiều post lên BBS lấy danh

nghĩa của mình hồi mới nhập học không?”

Cô ấy nói: “Á? Cậu viết thư cho Lâm Kiều, tại sao bây giờ mình mới biết? Cậu

mau kể đi.”

Tôi nói: “Quên đi, không có gì đâu, mình đi xem Nhan Lãng làm bài tập thế nào

rồi.”

(1) Backgammon

(2) Nguyên văn: “Tri chi vi tri chi, bất tri vi bất tri, thị tri dã” Trích Luận

Ngữ – Khổng Tử



Lúc ngủ dậy buổi sáng, mí mắt của tôi giật một cách

rất lợi hại. Người xưa nói, mắt trái giật là có tiền, mắt phải giật là có họa.

Nhưng tôi lại bị giật cả hai mắt, khó lòng mà nói được là hôm nay sẽ gặp tiền

hay gặp họa.

Khi đi trong trường thi thoảng lại có người ngoái đầu

nhìn gì đó, lúc đầu tôi còn ngoái đầu theo người đó, sau đó mới phát hiện ra là

bọn họ nhìn tôi. Nói thế nào thì chuyện này cũng rất khó hiểu. Thế này nhé, một

người muốn thu hút ánh mắt thiên hạ, hoặc là phải đẹp cực kỳ hoặc là phải xấu

kinh hoàng, nếu không phải hai trường hợp trên thì phải là kiểu đàn ông mặc

quần áo đàn bà hoặc đàn bà mặc quần áo đàn ông, nhưng rõ ràng tôi không phù hợp

với bất kỳ tiêu chí nào vừa được nêu ra.

May mà buổi sáng trôi qua trong bình an, không có gì

đáng sợ, không vấp phải xấp đô la, cũng không bị chậu hoa nào rơi trúng đầu,

nếu xế chiều có thể bình an về đến nhà, vậy có thể dùng thực tế để chứng minh

sự sai trái của mê tín dị đoan.

Giúp giáo sư sửa chữa một bài thi Hán ngữ cổ đại của

một sinh viên chưa tốt nghiệp xong, nhìn ra ngoài vẫn thấy nắng chiều hiu hắt,

chắc là chưa quá mười sáu giờ. Vừa ra khỏi giảng đường, đã thấy Hàn Mai Mai đứng

sừng sững ở đầu cầu thang từ lúc nào. Tôi sửng sốt, nghĩ thầm hình như cô ấy

học ngành Luật.

Khu giảng đường ban Khoa học xã hội này là khu giảng

đường cũ nát tồi tàn nhất đại học T, những sinh viên đi ra từ khu giảng đường

này căn bản là vô phương phát tài, có hy vọng nhất là các chuyên ngành ngoại

ngữ, nhưng suốt gần bốn mươi năm qua cũng không có nữ sinh viên nào kiếm được

chồng đại gia, thế nên số tiền quyên góp mỗi kỳ kỷ niệm thành lập trường đều

thấp lẹt đẹt, ban Khoa học xã hội không thể xây dựng cơ sở vật chất riêng, nhìn

khoa Quản Trị Kinh Doanh tự xây được tòa nhà để học tập nghiên cứu riêng, tất

cả mọi người đều rất ghen tỵ.

Tôi khóa cửa cẩn thận rồi quay người lại, tôi cứ nghĩ

Hàn Mai Mai đến giảng đường khoa Luật ở bên cạnh thì cô ta lại bình tĩnh đứng

trước mặt tôi. Tôi bị dọa phát sợ, lặng lẽ lui lại một bước. Cô ta mím môi,

thần sắc nghiêm nghị, nhìn tôi với ánh mắt nghiên cứu một hồi, vành mắt đột

nhiên đỏ hoe, kéo tay của tôi: “Cô đi theo tôi.”

Tôi thắc mắc: “Đi theo cô đến đâu?” Tôi vừa đi vừa

hỏi, thật ra thì tôi cũng phải xuống cầu thang, coi như thuận theo tự nhiên.

Hàn Mai Mai không quay đầu lại: “Đi gặp Lâm Kiều.”

Mấy cây cổ thụ ngoài khung cửa che một góc trời, hành

lang hiu hắt nắng chiều.

Tôi lẳng lặng dừng lại, giằng tay mình ra khỏi tay cô

ta, đây là đoạn cầu thang cuối cùng, nối thẳng đến đại sảnh, ở đại sảnh có một

tấm gương rất lớn, phản chiếu tôi và cô ta.

Cô ta quay đầu nhìn tôi, đôi mắt vẫn đỏ hoe, tôi không

thể hiểu nổi cô ta nữa, đi vòng lên: “Hai người các ngươi bị làm sao đấy? Kẹp

đầu vào cửa ah? Nửa tháng trước không phải cô đưa tôi tiền bảo tôi đừng xuất

hiện trước mặt anh ta nữa sao? Dù cô không dùng tiền yêu cầu tôi cũng sẽ không

xuất hiện trước mặt anh ta nữa, không cần cô phải yêu cầu. Thôi ngay đi, muốn

phá hoại thì về nhà mà phá hoại, tôi không liên quan tới hai người, hoàn toàn

không liên quan.”

Sau lưng lặng phắc, tôi phối hợp đi ra ngoài, khi đi

tới cửa, Hàn Mai Mai đột nhiên khóc nức nở: “Cô tưởng tôi muốn tìm cô lắm sao,

nếu hôm nay cô không đi theo tôi, cô nhất định sẽ hối hận, cô sẽ hối hận cả

đời.”

Tim tôi rơi xuống bộp bộp: “Lâm Kiều bị sao vậy?”

Dọc theo đường đi, tôi suy nghĩ rất nhiều, trong đầu

không ngừng hiện lên từng hiện trường tai nạn giao thông đã thấy trên báo, còn

hiện ra ánh mắt trống rỗng của các bệnh nhân ung thư giai đoạn cuối trong phim

truyền hình. Tôi nghĩ Lâm Kiều sẽ không ra đi như thế đâu, nhưng không đến lúc

sinh ly tử biệt, Hàn Mai Mai sao có thể tìm đến tôi, trừ phi là cô ta bị kẹp

đầu vào cửa thật. Tôi cảm thấy bản thân vừa như bình